Ai cũng có những lần đầu đáng nhớ [NTCX số 24]
Mỗi ngày mới đều là ngày đầu tiên trong phần còn lại cuộc sống của bạn...
Mỗi ngày đều là ngày đầu tiên trong phần còn lại cuộc sống của bạn.
Tôi vốn vẫn nghĩ, người ta sến lắm thì cũng thường chỉ nhớ đến những lần đầu quan trọng như tình yêu đầu, ngày đầu đi làm, lần đầu nắm tay, lần đầu chạm môi hôn ai đó, lần đầu đi chơi xa, hay lần đầu tiên làm điều gì trọng đại lắm. Vậy mà, với em, cuộc sống ngày nào cũng ngập đầy những lần đầu lạ lẫm. Tôi cũng chẳng thể hiểu vì sao, em có thể đếm được nhiều lần đầu trong đời đến vậy....
Mời bạn trở lại với những cảm xúc đặc biệt của những lần đầu tiên đáng nhớ trong chương trình Năm tháng cảm xúc số 24 - Ai cũng có những lần đầu đáng nhớ:
Cái nắm tay đầu tiên
--Thanh Huyền--
Nằm ngoan như con mèo nhỏ trong chiếc giường ấm áp, bất chợt mở cửa sổ nhận được một làn gió mang hơi thở của mùa đông. Vài giọt mưa bay bay nhẹ theo gió, nghịch ngợm chui qua khe cửa, chạm nhẹ vào mặt tôi. Một cảm giác lâng lâng, bồi hồi len lỏi trong tim, bỗng chợt thấy nao lòng nhớ về một cơn gió lạnh đầu mùa đã xa.
Chớm đông năm ấy là mùa đông đầu tiên tôi phải xa gia đình. Cái lạnh khiến cho nỗi nhớ nhà, nhớ quê hương của cô sinh viên năm thứ nhất càng thêm mãnh liệt. Dù luôn được sống trong những tiếng cười vui vẻ của các bạn cùng ký túc xá nhưng tôi vẫn rất nhút nhát và luôn cảm thấy nhớ gia đình tha thiết.
Lủi thủi ngoài sân trường trong ngày 20 tháng 10 chỉ vì nhớ mẹ, tôi cứ vừa đi vừa nghĩ không biết giờ này mẹ đang làm gì? Bố có mua hoa tặng mẹ không? Các em có đi đâu không? Bao nhiêu câu hỏi luẩn quẩn trong đầu khiến tôi không nhận ra anh đã đứng ở hành lang từ lúc nào, chỉ đến khi anh làm rơi chiếc đàn ghi-ta xuống đất, tôi giật mình hét toáng lên nhìn anh như nhìn vật thể lạ. Anh khẽ nhặt đàn và tiến đến bên tôi nói nhẹ:
- Anh vào phòng hỏi, các bạn bảo em ra ngoài giảng đường, anh tìm mãi hóa ra em lang thang ở đây à cô bé?
Tôi và anh quen nhau hai tháng trước trong một lần giao lưu giữa hai trường Xây dựng và Sư phạm. Vậy mà chưa bao giờ tôi để ý rằng mắt anh lại đẹp đến thế. Anh cứ đứng đó nhìn tôi và mỉm cười, không hiểu sao lúc đó một cô bé nhút nhát như tôi lại cứ đứng trơ ra nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. Anh còn dí dỏm nói:
- Bộ bé đi dạo một mình mệt quá, không nhận ra anh sao mà nhìn dữ vậy?
Tôi bất chợt xấu hổ đến đỏ mặt nhưng ánh đèn cao áp hai bên sân trường không đủ để anh nhận ra điều đó. Anh đề nghị tìm một cái ghế đá ngồi nói chuyện và anh có một món quà nhỏ tặng tôi.
Thế rồi, anh dẫn tôi đến một chiếc ghế đá ngay dưới chân đèn có giàn hoa giấy. Lặng lẽ, anh cầm đàn lên và cất tiếng hát bài tôi rất yêu thích Mắt đen của ban nhạc Bức tường: "Sâu trong đáy mắt em nói gì đôi mắt huyền. Không là cao xa không thật gần nhưng chứa chan... Muốn được bên em để đắm chìm trong mắt huyền. Đến từ đáy mắt đi cao vời đôi mắt ơi..." Mỗi lần đến cuối câu hát, anh lại nhìn thẳng vào mắt tôi cười. Nếu lúc đó mà có chỗ nào trốn đi được, tôi sẽ chốn ngay vì tim tôi đập đến nỗi muốn vỡ tung ra.
Anh hát xong, tôi vẫn lặng thinh lắng nghe nhịp đập của con tim. Anh lại chủ động:
- Bé thấy anh hát có hay không?
Tôi chỉ lí nhí: "Có ạ". Anh lại xóa tan cái nhút nhát của tôi bằng câu nói dí dỏm:
- Thế thì phải vỗ tay khen anh đi chứ".
Tôi không nói gì, cứ ngồi cười rồi cúi mặt xuống. Bất thình lình, anh cầm lấy tay tôi, đặt vào tim anh. Tôi giật mình giật lại nhưng anh đã giữ rất chặt. Anh để đó, tôi cảm nhận tim anh và tim tôi đều đập mạnh. Anh nói khẽ:
- Ngay lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười với ánh mắt của em nhìn anh trong buổi giao lưu hôm đó, trái tim anh luôn đập mạnh thế này này".
Anh cứ cầm đôi bàn tay run rẩy của tôi như thế cho đến khi đưa tôi về phòng ký túc xá.
Yêu nhau 4 năm, anh đi nhận công tác ở nước ngoài. Dần dần, khoảng cách giữa hai chúng tôi quá lớn và chia tay nhẹ nhàng là kết thúc của mối tình đầu của tôi. Dù đã 7 năm trôi qua nhưng ký ức về cái cầm tay đầu tiên đó vẫn luôn hiện lên run rẩy như ngày nào mỗi khi gió lạnh ùa về.
Lần đầu tiên và em
Có những lần đầu tiên như thế,
Nơi vô tình ta chạm phải tim nhau…
Phải. Nghe thì có vẻ đầy chất thơ cho những lần đầu đầy mơ ước. Nhưng quả thật, với tôi, lần đầu tiên luôn là thứ gì đó chẳng mấy tốt đẹp, hoặc có chăng, nếu thật sự nó có đẹp, cũng phải chờ đến khi lần đầu tiên đó trở thành hoài niệm của một thời xa lắm.
Vốn là một gã lông bông, cho đến tận khi lên đại học, tính cách tôi vẫn chẳng hề thay đổi. Tôi vô tư, vô tâm, hay cười và chưa từng nghĩ đến một ngày sẽ biết yêu. Tôi cũng chẳng để tâm đến những cái gọi là ‘lần đầu’. Lần đầu tôi cất tiếng khóc, lần đầu biết lẫy, lần đầu chập chững biết đi, lần đầu đến trường, lần đầu ngã xe đạp, lần đầu tiêu những đồng tiền tiêu vặt đầu tiên kiếm được nhờ nhổ tóc bạc cho bà, lần đầu bị gán ghép với cô bạn nhỏ gần nhà, lầu đầu lên thành phố lớn, lần đầu xa ba mẹ,… tất cả những điều đó, vốn dĩ, là điều hiển nhiên với tôi, như chuyện nghiễm nhiên đến thì sẽ đến vậy.
Ừ. Đúng. Cho đến một ngày. Dĩ nhiên. Mọi câu chuyện luôn bắt đầu bằng… một ngày.
Đó là hôm thành phố cũng vừa ngớt những ngày mưa tầm tã. Không phải thứ mưa dữ dội cầm chân cả xã hội ở nhà, mà là những đợt mưa đầu mùa liên miên không dứt, không đủ ướt áo ngay lúc mới đầu, nhưng cũng đủ ẩm ướt nếu không mặc áo mưa, thứ mưa tôi vẫn quen gọi là mưa lụa.
Như bao gã trai khác, dù đang bức bối đến thế nào, tôi vẫn điềm tĩnh đẩy cửa quán café một cách khoan thai bước vào và đảo mắt tìm một góc nơi tôi có thể bao quát cả quán và biết đâu lại được nhìn ngắm một vài bóng hồng nào đó. Tôi dừng điểm nhìn lại ở phía em, cô gái có mái tóc lửng chấm vai, ôm nhẹ vào khuôn mặt trái xoan hơi bầu bầu hai bên má, che hờ bờ môi đỏ hồng đang hơi cong lên, có phần đang mỉm cười rất nhẹ. Em xách túi đứng lên, hình như chuẩn bị rời đi đâu đó.
Tôi sững lại một vài giây. Em nghiêng người len qua vai tôi, đẩy cánh cửa kính và hòa vào làn mưa vội vã. Có thứ gì đó lấp ló sau cốc cà phê đang dở nơi bàn em. Tôi tiến đến, nửa háo hức, nửa tò mò, nửa thấy mình như một đứa trẻ con mới tìm được niềm vui mới.
Và quả thật… Mọi thứ trong mắt tôi, đã sang trang từ đó.
Một cuốn sổ… Một thế giới… Một quãng đường dài của những ‘lần đầu tiên’ em để quên lại… nơi tôi.
Ngày… tháng… năm…
Lần đầu phả hơi vào Hà Nội.
Hôm nay buồn cười lắm. Lần đầu tiên mình tự lang thang quanh phố cổ. Cũng chỉ chọn đại một quán café nhỏ trong hẻm vì anh chủ quán hứa là có tầng gác trên cùng nhỏ nhưng nhìn ra hồ đẹp lắm. Anh ý bảo: ‘Hà Nội đợt này đang lạnh. Em lên đó ngồi uống cacao hay matcha nóng thì hết sảy luôn.’ Nghe dụ có tí thế là lên liền. Công nhận là view đẹp thật. Lần đầu tiên mình thấy thành phố xa lạ này lại đẹp và bình yên đến thế. À. Đúng rồi. Cũng là lần đầu tiên được cầm nhìn thứ hơi nóng phảng phất, đượm hương trà xanh thơm phức, hòa vào không gian đầu mùa mà không phải là hơi bụi khói ngoài đường lớn. Thích lắm ấy.
…
Ngày… tháng… năm…
Lần đầu ở cạnh mưa mà không ướt.
Góc căng tin trong trường mình hôm nay lạ cực. Lúc trưa ngồi thì nắng to lắm. Mình vất vả lắm mới kéo được cái ô che to to ra gần bàn, xong chợt nhớ ra, hình như kéo cái bàn ra gần ô sẽ đỡ nặng hơn. Thôi kệ. Mai thi rồi, ngồi học cái đã. Đang mải mê tính tính toán toán, tự dưng ngửi thấy mùi gì quen lắm. Thứ mùi mốc mốc, ẩm ẩm, làm ngợp lên hơi nóng dưới sàn gạch ngoài sân căng tin. Mình quay ra thì thấy đang mưa phùn rồi. Cảm giác lạ lắm. Lần đầu tiên mình ở gần mưa như vậy mà không bị ướt. Mưa rơi nhẹ, không xối xả, lướt qua chiếc ô rồi nhẹ nhàng thả mình xuống, tìm về với đất. Cảm giác như chỉ có mình mình với không gian ấy vậy. Lần đầu tiên, mưa vây lấy mình, ôm lấy không gian xung quanh mình… mà không làm mình khóc…
…
Ngày… tháng… năm…
Lần đầu chăm con…
Không phải con nít, mà là con mèo. Mình mới được tặng cái thảm chùi chân di động vào sáng nay. Vừa đúng sinh nhật. Cậu tên là Bino, tên thân mật là Nô. Cậu sinh ba tháng trước, và được chị hứa gửi gắm cho mình. Sáng nay là sáng đầu tiên mình chính thức chăm cậu như con cái trong nhà. Mới sáu giờ sáng, cậu đã rất hồn nhiên leo lên giường liếm láp, vỗ mặt đòi ăn. Thật không hiểu cậu là chó hay là mèo nữa. Nhìn mặt cậu lúc đấy đáng yêu không thể tả được. Nếu đúng như người ta nói:khi lũ mèo chớp mắt nghĩa là chúng đang hôn gió với bạn, thì có lẽ để có được bữa sáng đầu tiên đấy, cậu đã phải hôn gió mình đến cả chục lần để mình đủ sức bật dậy lúc sớm tinh mơ như thế để cho cậu ăn. Rồi sẽ hứa hẹn những tháng ngày vất vả với cậu đây! Lần đầu chăm con mà. Kiểu gì cũng còn nhiều bỡ ngỡ. Ôi!…
…
Cứ thế, những lần đầu tiên của em trải ra trước mắt tôi rất ngộ. Tôi vốn vẫn nghĩ, người ta sến lắm thì cũng thường chỉ nhớ đến những lần đầu quan trọng như tình yêu đầu, ngày đầu đi làm, lần đầu nắm tay, lần đầu chạm môi hôn ai đó, lần đầu đi chơi xa, hay lần đầu tiên làm điều gì trọng đại lắm. Vậy mà, với em, cuộc sống ngày nào cũng ngập đầy những lần đầu lạ lẫm. Tôi cũng chẳng thể hiểu vì sao, em có thể đếm được nhiều lần đầu trong đời đến vậy.
Mỗi ngày đều là ngày đầu tiên trong phần còn lại cuộc sống của bạn.
Phải. Tôi đã từng đọc được câu này ở đâu đó. Khi đó, suy nghĩ trong tôi chỉ có một: ‘Nếu nói như thế, thì mọi thứ thật vô cùng. Chả hơi đâu mà tính được nhiều đến vậy.’
Nhưng với em, dường như câu nói này từ lâu đã trở thành tôn chỉ sống.
Bất giác, tôi chợt nhận ra mình đã bỏ lỡ quá nhiều điều trong suốt hơn hai mươi năm. Thành phố nơi tôi trưởng thành vốn có nhiều thứ đáng để lưu tâm hơn tôi nghĩ.
Giống như hôm nay, lần đầu tôi làm một điều ngộ ngộ đến vậy.
Lần đầu ngồi lặng ở bàn café.
Lần đầu mải mê lật giở và đọc một thứ không phải của mình.
Lần đầu thấy trong lòng xốn xang một thứ cảm giác gì đó mãi không nguôi.
Lần đầu nuôi trong mình một hi vọng mông lung mà tôi vẫn chưa thể nói nên lời.
Lần đầu ngồi cười vô thức.
Lần đầu không ngại chữ, bởi vốn tôi không mấy cảm tình với những trang giấy chi chít chữ nghĩa, đặc biệt là những điều sến sẩm.
Lần đầu… tôi dường như không là chính tôi.
Một tiếng hắng giọng khe khẽ. Tôi giật mình quay lại. Em đã đứng đó tự lúc nào.
Và lần đầu tiên… tôi thấy con tim mình… hình như… lạc nhịp.
---------------------------------------------------
Tác giả: Thanh Huyền - ngoisao
Lê Di - RadioMe.vn
Thực hiện: Yo Le, Mặt Nạ và nhóm sản xuất RadioMe
Nếu bạn có những bài viết, tâm sự muốn chia sẻ, vui lòng liên hệ e-mail camxuc@i-com.vn
Yêu lại nhau, liệu chúng ta có thể?
Bạn đã từng ở trong một trạng thái mông lung và cô độc trong tình yêu? Bạn cố mạnh mẽ dứt khoát mà không thể được. Yếu đuối quá chăng?
Người yêu cũ, nếu một ngày em gặp lại anh...
Sau tổn thương, người con gái thường khép mình lại né tránh những yêu thương. Không phải là không yêu một ai, cũng không pải trái tim đã chai sạn.
RadioMe cuối tuần: Em vẫn ở đây, cô gái đó chưa từng thay đổi, là anh tự đánh mất em thôi...
“Ngày anh nói chia tay, thật ra bầu trời rất đẹp. Nhưng trong tích tắc, tự tôi đã mang mưa về phủ kín mắt môi mình. Hóa ra, cũng có lúc, cùng đứng dưới một bầu trời, trong khi anh thấy màu xanh, tôi lại chỉ nhìn được toàn mây...
Radiome cuối tuần: Đến bao giờ em và anh mới hết bận để yêu nhau?
Vẫn có cách để yêu, dù thời gian quá ít, đầu óc đã khít đi bởi những bộn bề lo toan…
Radiome cuối tuần: Cho bản thân thêm một lần hạnh phúc
Quên những âu lo phiền muộn để cho ai đó có cơ hội ở bên mình, và cũng là cho mình có cơ hội để thêm một lần hạnh phúc.
Radiome cuối tuần: Yêu xa ngày Tết
Chỉ cần trong bạn luôn luôn có hình ảnh người ấy, biết tin tưởng, tôn trọng và dành tình cảm cho nhau một cách chân thành, thì chẳng có gì có thể ngăn trở tình yêu của hai người.
Radiome cuối tuần: Yêu không hợp tuổi
Bên em nhé, cho một mùa mới thật nhiều may mắn, những người yêu nhau chắc chắn rồi sẽ tới được với nhau thôi, anh nhỉ?
Radiome cuối tuần: Trước bất kỳ ngã rẽ nào của cuộc đời, hãy cứ an nhiên
Cứ mạnh mẽ bước đi trên con đường bạn chọn, bởi chính bạn chứ không phải ai khác đang tự quyết cho cuộc đời mình.
Nghe Nhiều Nhất
- Có 1 kiểu phụ nữ khiến đàn ông cả đời...
- Hối tiếc cỡ nào cũng không sửa được quá khứ,...
- Sự may mắn không phải một chiếc bánh từ trên...
- 5 dấu hiệu cho thấy bạn đang ngày càng trở...
- Phúc đức của người phụ nữ vào nửa đời còn...
- Đây là 5 tâm thái thường có của những người...
- 4 kiểu phụ nữ sẵn sàng làm tình nhân cho...
- Cưới sớm hay muộn không quan trọng bằng tìm thấy...
- Phụ nữ muốn đàn ông mê mệt cả đời không...