Bóng người dưới trăng - Phần 10

Thể hiện : Thu Trang
Tác giả : Nguyễn Ngọc Ngạn
18-04-2017
  0   1632

Đêm hôm đó trời mùa hè trong và thoáng mát , ông Chánh nằm một mình trong buồng. Bà Chánh nhất định chỉ có sang ngủ với con gái như thường lệ từ ngày Khuê mất mà ông Chánh thì cứ làm ra vẻ cứng cỏi bề ngoài , giả vờ không tin chuyện hồn ma nên ông cố giữ nét bình thản cho vợ con nể. Trăng trung tuần vằng vặc xuyên qua cửa sổ , in một khoảng sáng rực phủ gần kín cái giường cẩm lai của ông Chánh.

 

Buồng ngủ của ông rộng lắm , ngoài cái giường lớn sát vách sau , còn có một khoảng trống kê hai cái tủ nặng chình chịch để ông giấu vàng bạc tiền của cùng những thứ văn tự nhà đất cùng những thứ giấy tờ tùy thân.

 

Khu vườn sau có đến mấy cây bưởi , muà nở hoa đưa hương thơm ngào ngạt theo cửa sổ vào buồng. Ông nhớ lại lúc còn bé, Khuê thường lấy hoa bưởi xâu vào sợi chỉ rồi đeo trước ngực hoặc bỏ trong túi áo cánh. Mới nghĩ đến đứa con bạc mệnh , ông vội lắc đầu xua đi để đỡ bận tâm. Ông ngã đầu trên cái gối cao và cầm cái quạt giấy phe phẩy theo thói quen dù trời đang dịu mát .

 

Ở giữa buồng ngủ của ông, đối diện hai cái tủ đứng là bộ bàn ghế , trên đó lúc nào cũng có khay trà và cái đĩa bát thuộc loại đồ cổ đắt giá mà ông Lý Trưởng mua tặng hồi mới nhậm chức. Ngoài cùng tính từ cái giường ngủ là cái võng điều căng ngang để buổi trưa ông Chánh nằm căng ngang dỗ giấc ngủ . Ông xoay người , dùng hai thanh tre căng ngang hai đầu võng rồi trãi chiếc chiếu nhỏ lên trên trong rất tiện lợi và đẹp mắt. Ông Chánh ngồi dậy xoay người vói tay để vặn ngọn đèn dầu đặt trên cái đôn cây sắt đầu giường rồi lại nằm xuống.

 

Bỗng có con mèo đen từ vườn sau lao vọt lên thành cửa sổ kêu thét lên một tiếng rồi đứng yên ở đó , đôi mắt xanh ngắt đăm đăm nhìn ông. Ông Chánh giật mình , gấp vội cái quạt giấy và giơ lên đuổi nhưng con mèo gan lì, đứng yên như thách thức. Ánh mắt ma quái đến rợn người. ông phải ngồi hẳn lên , đập mạnh cái quạt hai ba lần , con mèo mới quay đầu nhảy vọt xuống kêu lên mấy tiếng ai oán và mất dần trong lùm cây xanh rậm.

 

Giữa ánh trăng vằng vặc , ít có đêm nào sáng như đêm nay , ông Chánh thở mạnh và đặt bàn tay lên ngực rồi nhắm mắt lại. Ông thấy rõ tim mình vẫn còn đập thình thịch vì kinh hãi. Bổng ông nghe xa xa từ phía cuối vườn có tiếng gọi mơ hồ , tuy vẫn nhận ra giọng Khuê nhưng âm vang sâu thẳm đến lạnh người :

 

– Bố ơi bố , về với con , về với con bố ơi…

 

Ông co rúm người thảng thốt nhìn ra vườn , mắt ông trợn trừng , mồm há ra nhưng á khẩu không kêu được. Dưới ánh trăng trong suốt , ông thấy con gái ông mặc bộ đồ trắng toát đứng khép nép đằng xa dưới rặng tre dùng để làm hàng rào ngăn lảnh thổ nhà ông với nhà hàng xóm, bỗng đang tiếp tục gọi ông như thúc giục :

 

– Bố ơi bố , về với con.

 

Ông không dám ngó ra vườn nữa , ông ngồi co rúm trên giường một lúc để trấn áp nổi kinh sợ, toàn thân ông run rẩy và lạnh toát. Một lúc sau không thấy tiếng gọi hồn nữa , ông mới đưa tay toan hạ liếp cửa sổ thì bổng thấy một vệt đen khá lớn quét ngang giường ngủ như cái bóng râm của một người đi trên nền đất khi đi giữa ánh mặt trời. Cái bóng đen lướt nhanh qua người ông, từ từ in trên nền nhà và biến mất ở bức vách cuối vườn. Khi ngang qua người ông, mùi hoa bưởi toát ra thật nồng nàn. Ông hoang mang ngồi thêm một chút rồi lại nằm xuống.

 

Bỗng ông nghe tiếng võng đưa kẻo kẹt , ông giật thót người quay nhìn sang sửng sốt vì cái võng trong buồng ông chỉ cách giường ông nằm chừng ba thước đang đong đưa như có người nằm trên đó. Ông run lập cập , ngồi thu mình trong góc giường mắt mở trừng trừng nhìn cái võng vẫn lắc lư đều đặn và tiếng kêu kẻo kẹt phát ra như có người khá nặng nề trì xuống. Tim ông gần nghẹt thở , ông lật đật bám lấy thành giường bước xuống , quơ tay vơ lấy cái ba ton dựng ngay ở cuối giường để tự vệ. Mắt vẫn lăm đăm nhìn về phía cái võng, bàn tay ông run run nắm được cây gậy quen thuộc.

 

Khi đôi chân ông vừa chạm đất , nhìn lại qua cái ba ton rắn chắc bằng gỗ bọc sắt ở hai đầu bổng mềm nhủn trong tay ông. Ông hốt hoảng nhìn lại thì đó chính là sợi dây thừng mà con gái ông đã dùng đệ tử tử. Ông hét lên, quăng sợi dây xuống như phản ứng của một người tình cờ chộp phải con rắn. Ông vừa hổn hển thở vừa khom người vặn ngọn đèn lớn hơn. Nhìn lại thì không thấy sợi dây thừng đâu nữa , chỉ có cây ba ton của ông vẩn nằm chơ vơ trên nền nhà. Cái võng cũng đã ngừng lại , không đong đưa , không kẽo kẹt nữa , tất cả đều trở lại im lặng như cũ.

 

 

Tuy vậy ông dám nằm trong buồng , ông chạy lao ra cửa , băng ngang hàng hiên dài. Người giúp việc đều đã ngủ cả , bà Chánh và Cúc trong buồng đã tắt đèn im lìm. Ông đứng tần ngần một chút trước dãy nhà ngang rồi cất tiếng gọi :

 

– Sử ơi , còn thức không ?

 

Ông gọi thêm hai ba tiếng nữa , Sử mới nghe thấy và lồm cồm ngồi dậy cầm quạt đi ra :

 

– Thưa , thưa ông gọi con.

 

Ông Chánh không dấu được nét kinh sợ còn sót lại trong ánh mắt và qua nhịp thở , ông bảo :

 

– Mày, mày lên nhà ngủ với tao. Có sẵn cái võng trên ấy.

 

Sử hiểu ra , tò mò hỏi lại :

 

– Chắc ông lại nằm mơ à ?

 

Ông Chánh đáp :

 

– Ừ , chả hiểu tại sao tối nay tao khó ngủ quá. Hễ cứ chợp mắt là thấy toàn cái gì lung tung hết.

 

Vừa nói ông vừa bước đi, Sử im lặng theo sau. Vào buồng , ông Chánh đảo mắt nhìn quanh rồi lên giường nằm . Đèn vẩn để sáng như lúc nãy. Ông chỉ cái võng cho Sử và bảo :

 

– Mày nằm đấy.

 

Sử cúi xuống và cầm cái ba ton của ông Chánh dựng vào góc nhà. Ông Chánh nhìn theo, nhớ lại cái dây thừng và rùn mình. Sử quay lại võng và nhẹ nhàng nằm xuống , anh biết ông Chánh sợ nên cần có anh bên cạnh nhưng ông Chánh thì vẫn bướng bĩnh , cứ vẫn che giấu sự thật. Ông nhớ chiều hôm qua, lúc chị bếp pha nước cho ông tắm nhưng thấy dạo này thấy ông phờ phạc , chị đã đề nghị :

 

– Bẩm ông , con nói câu này, được thì ông để , không được thì ông bỏ cho. Cô Khuê cổ vẩn hiện về đấy ạ . Bà với cô Cúc đêù bảo với con như thế. Thôi thì ở đời có kiêng có lành ông ạ. Xin ông đón thầy về cúng kiến , làm ma chay cho cô ấy.

 

Ông Chánh xiêu lòng bùi ngùi đáp :

 

– Sao mày không nói với bà mày ? Bà mày muốn làm gì thì làm chứ tao có cấm cản cái gì với bà mày đâu.

 

– Nếu thế thì vâng ạ , thế thì sáng mai con bẩm với bà ạ

 

Đêm nay nằm đây, chứng kiến cái bóng đen lướt sang giường và cái võng không người nằm mà vẩn đong đưa và nhất là cây gậy cứng như thế biến thành sợi dây thừng. Ông Chánh thấy rõ mình phải thay đổi thái độ , không chối bỏ sự thật được nữa. Ông tin rằng con ông chết tức tưởi do thằng Thủ gây nên , nhưng thằng Thủ chết luôn rồi , tại sao con ông vẩn hiện về. Ông nằm phân vân suy nghĩ , hồi hộp chờ đợi xem có điều gì lạ xảy ra cho Sử trên cái võng không. Nhưng tuyệt nhiên mọi sự đều bình thường , ông hạ tấm liếp cửa sổ xuống mặc dầu ông vốn có cái thú ngắm trăng đêm muà hạ.

 

Dù có Sử bên cạnh nhưng hôm nay ông vẫn không dám nhìn ra vườn. Những khóm lá đen thẩm ngoài kia lay động theo gió , ông tưởng tượng là những nơi ẩn của những hồn ma sẳn sàng lao vào quấy phá ông. Ông cài then cửa sổ , từ từ nằm xuống. Hơn một tiếng đồng hồ sau , ông ngủ thiếp đi, giấc ngủ bình an cho đến sáng.

 

Còn tiếp...

 

----------

 

Tác giả: Nguyễn Ngọc Ngạn

 

Thực hiện chương trình: Thu Trang - RadioMe Nối dài yêu thương 

 

Những bài viết, chia sẻ của bạn, hãy gửi về cho chúng tôi theo địa chỉ: camxuc@i-com.vn nhé.

Giọng đọc: Kún

Nàng hầu trẻ - Phần 6

Người ta bảo rằng trong con người của Hường có một phần hồn của Xuyến. Và chính Xuyến chớ không phải Hường, mới là người cai quản sản nghiệp nhà họ Bành. Họ phải trả giá cho những tội ác từng gây ra.

Giọng đọc: Kún

Nàng hầu trẻ - Phần 5

Ả ta nghiến răng và thuận tay tung mạnh bà mẹ chồng lên cao như tung một quả bóng. Khi rơi xuống, thay vì rớt trên sàn nhà, bà Bành lạt bị vướng vào sợi dây giăng mùng. Bình thường sợi dây ấy chỉ đủ giăng chiếc mùng nhẹ tênh,...

Giọng đọc: Kún

Nàng hầu trẻ - Phần 4

Một tiếng thét vang lên, vừa lúc Minh Nguyệt lảo đảo, lui mấy bước. Trước mặt y thị không phải là con người hầu bình thường, mà là người với gương mặt trơ xương. Một chiếc đầu lâu trên thân mình bằng xương bằng thịt!

Giọng đọc: Kún

Nàng hầu trẻ - Phần 3

Tiếng kêu của nó vọng lên trong đêm trường, nghe thê lương, đau lòng... Nhưng trước sau gì cũng chẳng có ai đến cứu. Mặc dù trong ngôi nhà lớn đó lúc ấy có nhiều người nghe và hiểu chuyện, nhưng vì sợ uy quyền của vợ Hai Tường, nên...

Giọng đọc: Thu Trang

Nàng hầu trẻ - Phần 1

Năm đó xảy ra nạn đói tràn lan khắp nơi. Ngoại trừ những nhà giàu, còn hàng dân lao động bình thường đều khổ sở chạy tìm miếng ăn từng bữa mà cũng không đủ.

Giọng đọc: Nhím Xù
Tác giả: Ngạ Quỷ

Truyền thuyết ma trùng - Phần 5

Đang lúc anh xoay người chuẩn bị tiếp tục bám theo gã đàn ông kia, thì bất chợt cả thân người gã ta lại lừ lừ quay lại.

Giọng đọc: Nhím Xù
Tác giả: Ngạ Qủy

Truyền thuyết ma trùng - Phần 4

Hỡi ôi, cái gương mặt bà cụ sao có đôi mắt đen sì sì, miệng bà ta đang mở ra nhe răng nanh dài nhếch mép đầy kinh tởm.

Giọng đọc: Nhím Xù
Tác giả: Ngạ Qủy

Truyền thuyết ma trùng - Phần 3

- Tôi nói các đồng chí ở trên huyện lại không tin, lại cho là dân Vũ Thôn chúng tôi mê tín, chứ quả thực là chuyện này có thật. Nó được để lại cái tục này từ thời cụ cố tôi kia, cho đến bây giờ thì cũng chưa...

Youtube

Facebook Fanpage

1