Chạm vào thế giới - Phần 3

Thể hiện : Nhím Xù,Mặt Nạ
Tác giả : Redo
10-03-2018
  1   2950

28 tuổi

 

Tôi thành công.

 

Tôi có công việc ổn định, một căn hộ nhỏ gần khu trung tâm, những tối tụ họp bạn bè, và những cuối tuần với vài mối tình chóng vánh.

 

Nhưng tâm hồn tôi, lại trống rỗng.

 

Tôi không quên được Nhiên.

 

Tôi luôn kiếm tìm em, trong vô thức. Nơi góc đường chúng tôi từng đi qua, nơi quán quen chúng tôi từng lui tới... Tôi chỉ sợ nếu mình lơ là đi, dù chỉ trong khoảnh khắc, Nhiên sẽ xuất hiện. Em sẽ đứng đâu đó trong bóng hoàng hôn đỏ dưới chân rạp phim, ngẩn người nhìn tấm Poster mới được treo lên. Em sẽ loay hoay ở quầy bán báo gần công viên, lục tung đòi cho bằng được cuốn báo cuối cùng của ngày. Em sẽ huýt sáo đứng thờ ơ ở trạm xe bus, nhìn từng chuyến hành trình trôi qua. Mỗi khi ánh nhìn thả lỏng trong vô thức, tôi lại tìm em...

 

Tôi biết em sẽ không ở đó. Nhưng tôi không thể không tìm kiếm. Em ác độc đến nỗi không thèm xuất hiện trong những giấc ngủ chập chờn, những ảo tưởng trong hơi say của tôi. Luôn là một màu xanh dìu dịu, nhưng không có em.

 

Đôi khi, tôi tự hỏi, liệu còn bao nhiêu nỗi đau nữa tôi sẽ phải gánh chịu, để được gặp lại em một lần nữa? Liệu còn bao nhiêu mất mát tôi sẽ phải hứng lấy, để trái tim mình được tha thứ? Tha thứ cho chính mình đã không nói lời yêu em buổi tối đó, tha thứ cho sự hèn nhát đến nỗi phải mất em.

 

Tôi không biết.

 

Hoặc là, sẽ không bao giờ biết.

 

32 tuổi.

 

Tôi vẫn độc thân, sống một cuộc sống độc thân đầy đủ và sung túc. Bố mẹ suốt ngày cằn nhằn vì tôi chưa thấy vợ, bạn bè lúc rỗi rãi lại làm mai cho tôi những người mà họ thấy phù hợp.

 

Tôi chạy trốn bằng những chuyến công tác dài ngày.

 

Như lúc này đây, tôi ở Ý, thực hiện đàm phán một giao dịch với một đối tác quen của công ty. Đại diện phía Ý là một người gốc Việt, anh hơn tôi vài tuổi, tên Hòa. Do cùng gốc gác, chuyện đàm phán diễn ra khá suôn sẻ. Những ngày cuối ở Ý, Hòa mời tôi về nhà, bởi ở đây, gặp được một người gốc Việt thật sự rất khó.

 

 

Bước vào nhà Hòa, khuân mặt một người phụ nữ khiến tôi kinh ngạc.Trái đất, có lẽ thực sự rất tròn. Tìm kiếm bao lâu nay, cuối cùng lại vô tình gặp gỡ.

 

Người phụ nữ ấy là mẹ Nhiên, người tôi đã gặp ở bệnh viện năm nào. Bà già hơn, nhưng khuôn mặt dường như vẫn phảng phất nét đẹp dịu dàng tôi nhớ năm ấy.

 

Tôi ngẩn người, chăm chăm nhìn bà, rồi đảo mắt tìm kiếm quanh căn nhà. Bà thấy, và chỉ cười.

 

Bữa cơm diễn ra trong sự hào hứng của mọi người. Gia đình Hòa vui vì gặp một người gốc Việt, còn tôi, kích động với ý nghĩ có thể gặp lại Nhiên.

 

Khi tôi xin phép nói chuyện riêng, mẹ Nhiên thở dài, rồi gật đầu đồng ý.

 

"Cháu muốn gặp Nhiên!" – Tôi nói thẳng, tên em, sau nhiều năm, trở thành từ tiếng Việt khó phát âm nhất với tôi.

 

"Bác đã nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại cháu!" – Bà thở dài – "Đúng là ý trời"

 

***

Tôi ngồi sau xe Hòa, cả người lặng đi.

 

"Từ nhỏ, Nhiên bị một căn bệnh mất trí hiếm gặp" – Tôi nhớ lại lời người phụ nữ lớn tuổi – "Não con bé có vấn đề bẩm sinh. Nó giống như một chiếc máy tính không chứa được quá nhiều dữ liệu. Khi lượng thông tin trong não quá nhiều, con bé sẽ quên tất cả, rồi bắt đầu một cuộc đời mới. Nói cách khác, con bé chỉ sống khoảng một năm cho một cuộc đời. Bác sĩ điều trị cho nó nói nó khó sống qua được tuổi hai mươi với khiếm khuyết ở não như vậy..." – Mẹ Nhiên với tay lấy cuốn Album đưa tôi xem – "Gia đình bác luôn cố gắng để nó sống được hạnh phúc nhất. Nó có nhiều tính cách, nhiều sở thích, nhiều thói quen. Cứ mỗi lần mất đi trí nhớ, con bé lại trở thành một người khác..."

 

 

Tôi lật xem Album. Có một tấm ảnh cô bé với đôi mắt tròn to và hai bím tóc ngộ nghĩnh nhìn tôi chăm chú. Tôi chỉ cười nhẹ. Đến bây giờ, không gì còn có thể làm tôi kinh ngạc hơn được nữa.

 

"Đó là năm con bé mười bốn tuổi..." – Mẹ Nhiên giải thích khi thấy tôi chăm chú nhìn bức ảnh – "Lúc đó con bé say mê thiên văn học. Nó đọc mọi thứ liên quan đến thiên văn và vũ trụ. Con bé bảo bầu trời đầy sao là thứ đẹp nhất trên thế giới này..."

 

"Cháu biết!" – Tôi vuốt theo từng đường nét quen thuộc, nghe giọng nói của mình vô cảm đến đáng sợ - "Dù sau này cô ấy không còn nhớ gì cả!"

 

"Gia đình tôi luôn giấu con bé về bệnh của nó. Đến năm con bé mười tám, anh trai Nhiên khăng khăng đòi cho em gái nó biết sự thật. Thằng bé bảo Nhiên đã lớn và có quyền sống như một con người thực sự. Ban đầu chúng tôi phản đối, nhưng sau đó lại đồng ý. Dù sao con bé cũng không còn nhiều thời gian.....

Khi Nhiên nghe về bệnh tình của chính mình, con bé chỉ mỉm cười. Nó bảo nó đã đoán trước được, và nó yêu tất cả chúng tôi..." – Một giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt người phụ nữ.

 

"Rồi nó quay một đoạn phim về chính nó, tự nói cho mình nghe bệnh tình của mình, tự an ủi mình, liệt kê những điều nó muốn làm...Sau đó, mỗi lần mất trí nhớ, chúng tôi lại chiếu cho nó xem...

 

Có lẽ khoảng thời gian Nhiên gặp cháu là khoảng thời gian vui vẻ nhất với con bé. Trước đó, nó không chịu gần gũi bất kì ai. Nó bảo, quen một người rồi bị lãng quên, với người đó còn đau khổ hơn cái chết. Nó không nhẫn tâm.

 

Ngày cháu đưa Nhiên vào bệnh viện, bác sĩ báo với chúng tôi thời gian con bé không còn nhiều. Não nó đã thoái hóa và không còn chịu được bao lâu nữa. Bác sĩ bảo sống được đến hai mốt năm đã là kì tích...

 

Đêm đó, lần đầu tiên bác thấy nó khóc. Nó trùm chăn, khóa cửa phòng, tiếng nức nở đứt quãng vang lên suốt cả đêm. Gần sáng, nó ôm gối sang phòng bác, hỏi bác một câu. Đến bây giờ, thỉnh thoảng bác vẫn còn nghe giọng nó. Nó thì thào, nó hỏi:

 

"Mẹ ơi, con phải chết thật sao?"

 

 

Giọng người phụ nữ không còn rõ ràng.

 

"Rồi nó ôm chặt bác. Nó kể về cháu, thỉnh thoảng lại hỏi tại sao nó phải chết, có phải nó đã làm sai cái gì không? Nó lảm nhảm rằng nó không muốn chết, bắt nó quên đi bao nhiêu lần nữa cũng được, nhưng đừng bắt nó chết..."

 

"Hôm sau, con bé xin bác chuyển đi, nó muốn cùng anh trai sống ở Ý. Gia đình bác cũng thu xếp công việc chuyển đi theo, con bé là tất cả những gì chúng tôi có..."

 

"Chúng tôi chuyển đến Ý một tháng thì Nhiên mất. Lúc cuối đời, con bé nhìn qua cửa sổ. Bầu trời hôm đó nắng đẹp lắm cháu ạ. Khi bác sắp mất đứa con gái thì bầu trời nắng vẫn rất đẹp..."

 

Mẹ Nhiên rấm rứt khóc, đôi mắt mọng nước vuốt ve tấm hình Nhiên đang cười.

 

"Nó nhìn trời, thở dài, giống như đang nói chuyện với ai đó. Nó nói "Con vẫn nhớ tất cả, thật tốt!"

 

Bà gục xuống, vai run lên, tôi bặm môi, cảm thấy máu mằn mặn trong miệng, nhưng không khóc được.

 

Tôi cứ ngồi đó, môi bị cắn đến bật máu, thẫn thờ nhìn cô bé trong ảnh. Bao nhiêu năm rồi? Hơn mười năm. Em cứ cười như vậy hơn mười năm rồi. Mẹ em đã khóc cho em hơn mười năm, còn tôi, thậm chí còn không thể khóc.

 

 

Nước mắt bị nỗi đau chặn lại. Tôi phải làm sao đây? Tôi làm sao bây giờ? Tôi...tôi...không khóc được, vậy thì tôi phải làm sao...

 

Tôi không biết.

 

Nỗi đau lan dần, đến vô tận, tôi không biết đâu là điểm bắt đầu, đâu là điểm kết thúc. Tôi, như một thằng ngốc, cái gì cũng không biết...

 

Tôi không biết

 

Ngay cả khi đã đứng trước mộ em, tôi vẫn không biết.

 

Hình như tôi phải khóc, nhưng làm sao mới có thể khóc?

 

Người con gái nhẫn tâm, ác độc, cay nghiệt...

 

Đã quên tôi, lại còn bỏ tôi lại một mình..

 

Rút cục em muốn tôi phải làm sao?

 

Trời tối dần.

 

Bầu trời ngoại ô nước Ý nhiều sao lắm, y như bầu trời trên đỉnh ngọn tháp hoang năm đó.

 

Phải chăng vì những ngôi sao xa xôi kia dường như sa xuống mà tôi không thể tự lừa dối chính mình lâu hơn một chút nữa.

 

"Anh yêu em"

 

Tôi thì thầm với những phiến đá trắng lạnh.

 

Đâu đó trong không gian, một âm thanh trong trẻo vẳng lại:

 

"Em sẽ là bầu trời, anh nhớ chứ?"

 

Tôi đưa tay, một ngón, hai ngón, rồi cả bàn tay, chạm vào bức màn vô hình trước mặt, nghe chính mình chậm rãi lẩm bẩm như người điên:

 

"Anh có đang chạm vào một thế giới khác không, Nhiên? Trong thế giới đó, anh và em có thể có một định mệnh khác không? Em nói cho anh biết đi, Nhiên..."

 

Đáp lời tôi, muôn vàn ngôi sao vẫn chiếu sáng.

 

---------

 

Tác giả: Redo

 

Thực hiện chương trình:  Nhím Xù, Mặt Nạ & nhóm sản xuất RadioMe

 

Hãy cùng chia sẻ những tin bài hay và ý nghĩa với RadioMe qua địa chỉ hòm mail camxuc@i-com.vn các bạn nhé

Giọng đọc: Chit Xinh,Nhím Xù
Tác giả: Di An

Lời tỏ tình của hoàng hôn - Phần 2

Những hồi ức tươi đẹp bừng lên như nắng mai giữa quãng thời gian u tối ấy, những tia nắng ấy là Quân chứ không phải ai khác, đã sưởi ấm và tỉnh thức những giấc mơ tôi. Tôi hồ hởi vì câu trả lời cho lời tỏ tình của...

Giọng đọc: Chit Xinh,Nhím Xù
Tác giả: Di An

Lời tỏ tình của hoàng hôn - Phần 1

Tôi bên Quân không quá lâu nhưng thứ tình cảm đã có với Quân khó có gì thể thay thế được. Quân là người đã thổi vào trong tôi một nguồn sống khác. Không có cậu ấy, chắc gì tôi qua nổi nỗi tuyệt vọng và nhận ra cuộc đời...

Giọng đọc: Vy Cầm
Tác giả: Thanhnien

Truyện ngắn: Lọ mứt bị bỏ rơi

Hà đảo mắt quanh, tìm người nào có cảm tình để bắt chuyện. Người ngồi sát cô là một bà già chừng bảy mươi, đang đọc say sưa một cuốn tiểu thuyết dày.

Giọng đọc: Vy Cầm
Tác giả: truyenngan.com

Truyện ngắn 5 giây - Phần 1

Một ngày đông gió lạnh rít từng cơn, nơi đường phố đông người qua lại, cậu tiến về phía tôi, bất chợt trong vài giây ngắn ngủi như cánh hoa anh đào lìa khỏi cành, tôi nhận ra chúng ta không là của nhau nữa rồi...

Giọng đọc: Vy Cầm
Tác giả: Phương Anh

Truyện ngắn Dù chỉ là thoáng qua - Phần 1

Nhưng dù chỉ là thoáng qua, tôi vẫn sẽ nhớ về cậu ấy. Đến bao giờ, thế gian ngừng.

Giọng đọc: Vy Cầm
Tác giả: truyenngan.com

Truyện ngắn 5 giây - Phần 2

Cứ như thế, dường như cậu đã quên tôi nhiều hơn một chút. Thật đáng buồn là ngày nào cũng thấy nhau nhưng lại giống như chưa bao giờ gặp, ánh mắt thường đập vào nhau nhưng dường như là vô hình. Tôi tự nhủ rằng cậu đang lo cho...

Giọng đọc: Vy Cầm
Tác giả: Phương Anh

Dù chỉ là thoáng qua - Phần 4

Thời điểm tôi nhận được tin nhắn bất ngờ ấy, thành phố đã bước vào mùa xuân năm sau.

Giọng đọc: Vy Cầm
Tác giả: Phương Anh

Truyện ngắn Dù chỉ là thoáng qua - Phần 3

Tôi vội vàng dừng lại để chạm vào mu bàn tay của Đông Vũ, vẫn lạnh buốt. Nhưng lần này cậu không rụt tay lại mà để mặc tôi nắm chặt lấy nó.

Youtube

Facebook Fanpage

1