Giọt sương trên cánh chuồn chuồn - Phần 2
Chuồn chuồn bay rợp bầu trời trong thung lũng, cuốn mùi hương hoa cúc từ làn tóc anh sang tôi. Nhiều năm về trước, chuồn chuồn đã giúp anh đến với tôi và giờ đây, tựa như phép màu kì diệu nhất của cổ tích,...
5. Tôi sẽ mãi mãi không thể quên được tiếng ve kêu ra rả đến nhức lòng của mùa hè năm đó, cái mùa hè mà Lyon chuẩn bị vào đại học và tôi bước vào tuổi 15.
Mẹ tôi ốm từ cuối năm trước. Thời gian đó tôi thường xuyên ở nhà chăm sóc mẹ, và Lyon thì ghé qua giúp tôi. Tình cảm của chúng tôi đã đạt tới mức có thể chia sẻ mọi điều với nhau, vậy mà cái tin tức đột ngột ấy phải đến giây phút cuối cùng khi không kìm lòng được nữa anh mới thông báo cho tôi.
- Ba mẹ anh quyết định trở lại với nhau, Rosée, anh sẽ trở về Pháp.
Tôi phải mất vài phút mới hiểu hết ý nghĩa của từng từ anh vừa nói. Đó là một đêm mùa hạ nóng nực bị kẹt cứng trong những âm thanh của ve và cả ngày không thể tìm thấy bóng dáng của bất cứ đôi cánh chuồn chuồn nào. Tôi muốn lựa từng lời để thốt ra, nhưng tất cả những gì tôi nói được chỉ là những âm thanh khàn khàn không rõ ràng:
- Khi nào?
- Hai ngày nữa.
Tôi cúi đầu tránh ánh mắt của anh.
- Vậy là… - tôi bật một tiếng cười khan – vậy là… đâu còn nhiều thời gian nữa… phải không?
Lyon bất ngờ ôm lấy tôi
- Anh xin lỗi, xin lỗi, Rosée… Anh đã không biết làm thế nào để nói cho em điều đó. Anh không muốn… nhưng… ba anh cũng đang bệnh. Xin lỗi, anh thực sự xin lỗi, Rosée…
Tôi òa khóc trong vòng tay anh. Chuyện ba mẹ anh quay trở lại với nhau, tôi phải mừng cho anh. Nhưng có cái gì đó đang thao thức trong lòng đã không thể ngăn những giọt nước mắt của tôi.
- Can đảm lên, Rosée, cô bé Việt Nam của tôi. Anh cũng muốn đánh đổi tất cả để được ở lại đây. Nhưng anh biết em không phải một người yếu đuối, phải không?
- Không – tôi thổn thức – chúng ta còn gặp lại nhau không?
- Chắc chắn – Lyon thì thầm vào tai tôi – anh hứa.
Và anh đặt nụ hôn rất nhẹ lên trán tôi.
Lyon dành hầu như tất cả thời gian còn lại để ở bên tôi. Buổi chiều cuối cùng, chúng tôi trở lại thung lũng chuồn chuồn. “Nhớ lời anh chứ?” – anh chỉ vào chỗ chúng tôi đã chôn quả cầu thời gian. Tôi gật đầu, và Lyon mỉm cười.
Ngày hôm đó, chuồn chuồn đến rất nhiều để tạm biệt Lyon.
Mẹ tôi mất chỉ bốn ngày sau khi Lyon trở về Pháp. Dì đón tôi đến sống với dì và chú. Một thời gian dài, tôi giam mình trong căn phòng đóng kín cửa sổ ở tầng hai. Tiếng ve kêu vẫn bám siết lấy tôi trong suốt mùa hè năm đó, nhưng không còn Lyon để có thể kéo tôi ra khỏi căn phòng âm u nữa. Thậm chí xung quanh tôi chẳng hề xuất hiện một đôi cánh chuồn chuồn. Thực ra, trong lòng tôi, chuồn chuồn đã không còn bay nữa.
Nhưng tôi thực sự đã nhầm. Giấc mơ ấy đến vào một ngày mùa đông. Chú chuồn chuồn trong mơ đã dẫn tôi tới thung lũng của ấu thơ, nơi tràn ngập hàng ngàn những đôi cánh khác và những bông cúc vẫn đang nở rộ. Chú chuồn chuồn hoa tiêu hạ cánh xuống tảng đá bên hồ, ngước mắt nhìn tôi, một đôi mắt phản chiếu ánh nước. “Hãy tự đứng dậy nào!” – đôi mắt ấy như nói với tôi những lời của Lyon, và tôi tỉnh giấc.
Dì phải trở về khu thung lũng để hoàn tất thủ tục bán nhà. Tôi ngập ngừng xin đi theo. Dì ái ngại nhìn tôi nhưng rồi cũng gật đầu.
Tôi một mình đi men theo con đường cũ tới những hàng cây đã rụng hết lá, chỉ còn trơ lại những cành khẳng khiu. Cổng tòa biệt thự cổ của Lyon đã bị khóa lại, nằm đó ảm đạm. duy chỉ có hoa ánh hồng là vẫn nở đều. Thung lũng hiện ra trước mắt không hề có một bóng chuồn chuồn, không hề có một sắc màu của hoa cúc. Nó không phải là thung lũng trong mơ của tôi. Tôi mỉm cười thất vọng. “Mình hi vọng gì chứ? Đang là mùa đông mà”. Tôi quay lưng bước đi.
Nhưng hoa ánh hồng vẫn nằm đó, len lỏi trong những chùm lá, leo đầy trên cổng và hàng rào của căn biệt thự, nhìn tôi như muốn thôi thúc. Tại sao vậy? Tại sao chỉ có hoa ánh hồng là nở? Tôi đứng ngẩn ra hồi lâu, và rồi ý nghĩ của tôi vụt sáng lên: câu trả lời là thời gian.
Phải, thời gian có thể làm hoa ánh hồng nở, có thể làm cho thung lũng tàn lụi đi. Nhưng rồi mùa hè năm sau sẽ lại đến, thung lũng rồi sẽ nở rộ với những bông cúc và chuồn chuồn. Vào giây phút đó, tôi tin, thung lũng ảm đạm dưới kia chính là thung lũng của riêng chúng tôi như ngày nào.
Tôi chạy một mạch xuống thung lũng chuồn chuồn. Mặt nước hồ xao động chào đón tôi. Tôi đã trở về.
Quả cầu thời gian dường như vẫn nguyên vẹn như lần cuối cùng tôi nhìn thấy nó, nhưng bên trong có một bức thư dành riêng cho tôi, không hiểu Lyon đã đặt vào từ bao giờ. Tôi hồi hộp mở lá thư và đọc.
“Rosee’!
Anh muốn để lại suy nghĩ của anh trong hộp này, để thời gian sẽ lưu giữ tất cả những cảm xúc về em trong anh. Can đảm lên, cô bé. Khó khăn có thể sẽ đến với em. Có thể em sẽ cảm thấy cô độc. Nhưng anh sẽ luôn bên em, sẽ luôn nghĩ về em. Vì vậy, hãy biết tự đứng dậy, hãy vươn cao đôi cánh của chính em. Cô bé sẽ không làm anh thất vọng đâu, phải không?
Thứ ở trong cái hộp gỗ là dành cho em. Hãy luôn vượt qua chính mình, em nhé.
Lyon, ”
Tôi mở hộp ra, bên trong là một chiếc vòng tay được tạo nên bởi những đôi cánh chuồn chuồn nối tiếp nhau. Tôi đeo vòng vào tay, mang bức tranh trở về, lồng khung và đặt lên bàn. Từ đó, tôi rời khỏi vỏ ốc của mình, đăng ký thêm các lớp luyện vẽ. Ba năm sau, tôi thi đỗ đại học mỹ thuật Hà Nội. Ba năm sau nữa, tôi có tên trong danh sách hiếm hoi những người được du học ở học viện mỹ thuật Paris. Người thứ hai trong danh sách này là Duy, anh học trên tôi một khóa.
Chiếc máy bay cất cánh tới nền trời xanh biếc vào một buổi sáng mùa hạ.
“Đó là một con chuồn chuồn rất lớn, phải không anh?”
6. Tôi học vẽ một cách say mê vào tất cả những ngày trong tuần tại học viện mĩ thuật Paris. Nhưng vào ngày chủ nhật, tôi lang thang khắp nơi, từ những đại lộ hoa lệ và sầm uất sực nức mùi nước hoa đến những ngõ ngách xó xỉnh khuất lấp và tồi tàn nhất của Paris. Những lúc như thế, tiếng nói của cậu bé Lyon ngày nào lại vọng về lanh lảnh bên tai tôi:
- Này, đừng nằm một chỗ như thế. Dậy đi! Nếu không cậu sẽ bỏ lỡ nhiều điều còn tuyệt hơn nữa.
Đúng vậy, tôi đang tự mình khám phá thế giới của tôi, nhưng cũng là thế giới của Lyon nữa. Mỗi buổi sáng khi thức dậy, tôi lại vui mừng với ý nghĩ: đây là quê hương của anh!
Tôi đã tìm thấy mọi thứ ở Paris, từ tháp Eiffel đến đài tưởng niệm cổ xưa của Ramses, rồi những bảo tàng Jeu de Paume, Orsay, và bảo tàng Lourve nổi tiếng thế giới. Phải, tôi đã tìm thấy mọi thứ, chỉ trừ một điều: chuồn chuồn trong lòng tôi.
Tôi tự hỏi đã bao nhiêu lần chúng tôi ở cùng một nơi mà không biết, đã bao nhiêu lần chúng tôi đi lướt qua nhau mà không hay. Có những khi, tôi vội vàng hớt hải chạy theo một bóng chuồn chuồn mơ hồ, để rồi chợt nhận ra mình đang lạc trong một góc đường lạ lẫm và tuyệt vọng. Rồi lại những lúc đi trên đường, tôi bỗng giật mình khi nghe thấy có ai đó gọi Rosée…
- Lạ thật, Sương, trông em cứ như đang tìm kiếm một cái gì đó – Duy nói
Duy không che giấu tình cảm của anh dành cho tôi. Anh đã thổ lộ với tôi ngay từ những ngày đầu sang Pháp. Duy luôn ở bên quan tâm chăm sóc và nâng niu tôi như thể tôi là công chúa vậy. “Vì em là công chúa mà” – anh cười. Nhưng tôi biết, nụ cười quyến rũ đến chết người của anh không thể gợi cho tôi một cảm xúc nào đặc biệt như những cảm xúc tôi dành cho Lyon được, và tôi chỉ coi anh là bạn mà thôi.
Tôi tốt nghiệp khóa học một năm ở học viện mĩ thuật Paris với tấm bằng loại giỏi. Ngày trở về, tôi đã đứng chờ một ai đó rất lâu, rất lâu tại sân bay, cho tới khi Duy đến cầm tay tôi, kéo tôi trở về với thực tại.
Sân bay Nội Bài, hai giờ chiều một ngày đầu hè, cô gái váy trắng lúng túng chìm trong đoàn người huyên náo tấp nập tới đây để đón người thân. Chàng trai đi bên cạnh vội vàng rẽ lối cho cô. Trên trán anh lấm tấm những giọt mồ hôi, nhưng khi nhìn cô, anh chỉ mỉm cười. Bầu trời bên ngoài không gắt như họ tưởng. Bỗng từ đâu, một đôi cánh chuồn chuồn xuất hiện, dập dìu lên xuồng theo nhịp làn gió, thu hút ánh nhìn của đôi trai gái. Cô bỗng nhiên đứng ngẩn ra hồi lâu…
7.
– Sương, chúng ta đã về nước nửa năm rồi, mọi thứ đã ổn định. Anh yêu em. Anh không muốn chờ thêm nữa. Hãy cưới anh nhé, được không em?
Tôi không hoàn toàn bất ngờ. Chúng tôi đang ở trong một nhà hàng được trang trí theo phong cách lãng mạn của Pháp, có lẽ vì Duy nghĩ nó sẽ gợi lại những kỉ niệm của chúng tôi tại Paris. Ánh mắt tôi lướt từ chiếc vòng trên tay tới chiếc nhẫn cẩn kim cương óng ánh đặt trong cái hộp bọc nhung đen.
- Em có thể trả lời sau, được không? Xin hãy cho em thời gian, chỉ ba ngày thôi.
Tôi trở về với những suy tư nặng trĩu trong lòng. Tôi còn chờ gì nữa? Lyon? Có lẽ cuộc đời của chúng tôi như hai đường thẳng, chỉ cắt nhau một lần rồi xa nhau mãi mãi, phải vậy chăng? Anh đã cho tôi quá nhiều, có lẽ đã đến lúc tôi phải buông anh ra. Mỗi chúng tôi có một cuộc đời riêng cần bước tới, nhưng anh sẽ là những kí ức ngọt ngào nhất của thời ấu thơ trong tôi.
Tôi gần như đã quyết định, nhưng chưa muốn nói với Duy. Sáng hôm sau nữa, tôi mang bức tranh còn đang dang dở ra vẽ tiếp. Tôi cứ vẽ mãi, từ sáng tới trưa, từ trưa đến tối. Có cái gì đó làm tôi không hài lòng ở bức tranh. Là hình ảnh? Cũng không hẳn, đó cũng có thể là một sắc màu. Và tôi rùng mình. Từ khi nào, màu sắc của chuồn chuồn không còn xuất hiện trong tranh của tôi nữa?
Tôi đã có một quyết định dứt khoát. Tối hôm đó, tôi từ chối Duy, và mua ngay một vé tàu đêm để trở về thung lũng chuồn chuồn. Tôi tới nơi lúc tảng sáng, không hành lí trong tay. Thứ không khí trong lành ẩm hơi sương và cỏ của thung lũng reo vui chào đón trong lồng ngực tôi. Đâu đó cất lên những đôi cánh chuồn chuồn và màu hồng hoa cúc, in bóng trên mặt gương xao động. Làm sao tôi có thể quên những hình ảnh thân thương này được? Hạnh phúc và kiệt sức, tôi ngồi xuống bãi cỏ, và thiếp đi lúc nào không hay…
…
- Dậy đi, cô bé, trời về trưa rồi, nếu không em sẽ bỏ lỡ nhiều điều còn tuyệt hơn nữa!
Tôi đã phải chờ bao lâu để có thể nghe thấy giọng nói ấy? Tôi không biết nữa. Chỉ biết rằng, tôi đã không hề ngạc nhiên khi hình ảnh một chàng trai tóc vàng với đôi mắt quyến rũ màu xanh bạc hiện ra trước mắt tôi ngay khi tôi tỉnh giấc. Bởi vì, như tôi đã nói vào cái lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, đây là việc rồi thế nào cũng phải xảy ra.
- Je t’aime (em yêu anh) – tôi nói
- Moi aussi (anh cũng vậy)
Và Lyon đặt một nụ hôn rất nhẹ lên trán tôi.
- Nó sẽ là của em chứ?
- Cái gì?
Tôi chỉ tay về phía tòa biệt thự cổ kính với giàn dây leo ánh hồng.
Lyon cười phá lên, khẳng định:
- Nó sẽ là tòa lâu đài dành riêng cho Rosée!
Vào giây phút đó, tôi là người hạnh phúc nhất thế giới.
Chuồn chuồn bay rợp bầu trời trong thung lũng, cuốn mùi hương hoa cúc từ làn tóc anh sang tôi. Nhiều năm về trước, chuồn chuồn đã giúp anh đến với tôi và giờ đây, tựa như phép màu kì diệu nhất của cổ tích, chuồn chuồn lại đưa anh trở về bên tôi, nguyên vẹn.
---------
Tác giả: Bùi Cẩm Linh
Thực hiện chương trình: Nhím Xù, Mặt Nạ & nhóm sản xuất RadioMe
Hãy cùng chia sẻ những tin bài hay và ý nghĩa với RadioMe qua địa chỉ hòm mail camxuc@i-com.vn các bạn nhé!
Lời tỏ tình của hoàng hôn - Phần 2
Những hồi ức tươi đẹp bừng lên như nắng mai giữa quãng thời gian u tối ấy, những tia nắng ấy là Quân chứ không phải ai khác, đã sưởi ấm và tỉnh thức những giấc mơ tôi. Tôi hồ hởi vì câu trả lời cho lời tỏ tình của...
Lời tỏ tình của hoàng hôn - Phần 1
Tôi bên Quân không quá lâu nhưng thứ tình cảm đã có với Quân khó có gì thể thay thế được. Quân là người đã thổi vào trong tôi một nguồn sống khác. Không có cậu ấy, chắc gì tôi qua nổi nỗi tuyệt vọng và nhận ra cuộc đời...
Truyện ngắn: Lọ mứt bị bỏ rơi
Hà đảo mắt quanh, tìm người nào có cảm tình để bắt chuyện. Người ngồi sát cô là một bà già chừng bảy mươi, đang đọc say sưa một cuốn tiểu thuyết dày.
Truyện ngắn 5 giây - Phần 1
Một ngày đông gió lạnh rít từng cơn, nơi đường phố đông người qua lại, cậu tiến về phía tôi, bất chợt trong vài giây ngắn ngủi như cánh hoa anh đào lìa khỏi cành, tôi nhận ra chúng ta không là của nhau nữa rồi...
Truyện ngắn Dù chỉ là thoáng qua - Phần 1
Nhưng dù chỉ là thoáng qua, tôi vẫn sẽ nhớ về cậu ấy. Đến bao giờ, thế gian ngừng.
Truyện ngắn 5 giây - Phần 2
Cứ như thế, dường như cậu đã quên tôi nhiều hơn một chút. Thật đáng buồn là ngày nào cũng thấy nhau nhưng lại giống như chưa bao giờ gặp, ánh mắt thường đập vào nhau nhưng dường như là vô hình. Tôi tự nhủ rằng cậu đang lo cho...
Dù chỉ là thoáng qua - Phần 4
Thời điểm tôi nhận được tin nhắn bất ngờ ấy, thành phố đã bước vào mùa xuân năm sau.
Truyện ngắn Dù chỉ là thoáng qua - Phần 3
Tôi vội vàng dừng lại để chạm vào mu bàn tay của Đông Vũ, vẫn lạnh buốt. Nhưng lần này cậu không rụt tay lại mà để mặc tôi nắm chặt lấy nó.
Nghe Nhiều Nhất
- Có 1 kiểu phụ nữ khiến đàn ông cả đời...
- Hối tiếc cỡ nào cũng không sửa được quá khứ,...
- Sự may mắn không phải một chiếc bánh từ trên...
- 5 dấu hiệu cho thấy bạn đang ngày càng trở...
- Phúc đức của người phụ nữ vào nửa đời còn...
- 4 kiểu phụ nữ sẵn sàng làm tình nhân cho...
- Cưới sớm hay muộn không quan trọng bằng tìm thấy...
- Phụ nữ muốn đàn ông mê mệt cả đời không...