Hạnh phúc được chưa?
Mùa đông như kẻ vô tâm, lạnh lùng thổi cô đơn vào lòng thành phố mang trong mình những trái tim bé dại.
"Giá như một ngày nào đó em có thể yêu anh nhiều như cách mà anh yêu em."
Paige-The Vow
Bạn có thể làm gì khi một ngày bạn đột nhiên nhận ra rằng bạn yêu người đàn ông đó chỉ vì anh ấy đã quá yêu bạn mà thôi?
Riêng tôi thì tôi thực sự không biết. Hoàn toàn không thể biết phải làm gì.
***
Khả Di run rẩy ôm chặt lấy anh nức nở. Đó là một ngày tháng Năm, tiết trời mới chớm hạ, buổi tối dọc bờ biển gió dịu dàng mát rượi. Cô siết chặt tay anh, nước mắt nghẹn ngào hơn cả những ngày giông bão nhất.
- Lâm ơi chúng mình lấy nhau đi, chúng mình cưới đi, được không anh?
Anh nhẹ nhàng nâng khuôn mặt đẫm nước của cô lên. Người con gái mà anh yêu thương nhất đang khóc.
- Có chuyện gì thế em?
- Không, không có gì hết! Chỉ là... chỉ là...em muốn anh đừng bao giờ rời xa em.
- Anh sẽ không bỏ đi đâu hết mà.
Anh ôm cô vào lòng, thấy bình yên quá đỗi thân thương. Đã ba năm trôi qua, trong lòng mình, anh chưa từng có một phút giây muốn từ bỏ việc che chở và lo lắng cho Khả Di. Với anh, cô là tất cả những gì an lành nhất mà anh may mắn có được sau những tháng ngày mệt mỏi và sóng gió. Khả Di nhẹ nhàng như một nơi mà anh luôn muốn quay về.
- Ngốc quá, cầu hôn là phải để cho đàn ông con trai làm chứ! Phải để anh khiến em cảm thấy mình là người phụ nữ may mắn nhất trần gian chứ!
Khả Di vỡ òa trong tay Lâm...
Vào một ngày mùa xuân của ba năm về trước. Khả Di gặp Lâm khi đang ôm trong mình một trái tim tan vỡ. Lý do chìm đắm trong đau khổ của Khả Di thực ra cũng không quá mới lạ. Cô bị phản bội, bị dối gạt khi đem lòng yêu say đắm một gã trăng hoa. Cú vấp ngã sâu sắc này chỉ có bản thân Khả Di hay bất kỳ ai đã từng một lần phải trải qua mới thấu hiểu hết được, ngôn ngữ chỉ là thứ minh họa tương đối. Thế nên cô âm thầm chôn chặt nó, trốn chạy mọi thứ xung quanh, giấu mình ở nhà nhiều tuần liền, vùi trong mất mát, tiếc nuối pha lẫn sợ hãi. Khả Di không còn niềm tin vào tình cảm của chính bản thân mình.
Cho đến một ngày, khi tia nắng đầu tiên của mùa xuân lọt qua khe cửa, băng qua chậu lá thường xuân bé tí ti trên bệ cửa, mon men nhảy nhót cạnh những ngón tay gầy gầy của Khả Di, cô chợt nhận ra cô cần phải gặp gỡ ai đó, bất kỳ ai cũng được.
Khả Di vấn mái tóc lên cao, ngắm nhìn mình thật lâu trước gương. Cô không còn nhận ra bản thân nữa. Người ở đối diện cô thật tiều tụy và xanh xao với quầng mắt thâm u uất. Người đối diện cô đã từ lâu rồi không nhoẻn miệng cười, không tô son điểm phấn, không quần lụa váy hoa, không hội hè bất tận... Người đối diện cô buồn bã thở với giấc mơ mục rỗng. Khả Di đưa hai tay lên ôm nhẹ lấy khuôn mặt gầy gò của mình.
"Đủ rồi đấy! Bây giờ hạnh phúc được chưa?"
Khả Di gọi điện cho Minh Minh rủ ăn tối ở một nơi nào đó ngon lành.
- Au Paradis nhé! Chúng nó bảo ở đó có món salad táo cực ngon! – Giọng Minh Minh hớn hở.
- Không. Tao muốn ăn thịt cơ.
- Ừ, có cả thịt chứ.
- Nhiều thịt vào mới được.
- Yên tâm, bao nhiêu thịt cũng có. À, tao dẫn cả bạn theo cùng nhé!
- Bạn gì đấy?
- Lâu rồi mới gặp lại. Ngày xưa tử tế lắm!
- Ừ, tám giờ nhé, để tao gọi đặt bàn.
Trong thành phố này, nơi mà lẽ ra Khả Di không muốn đến nhất có lẽ là Au Paradis. Vì ở đó là nơi mà lần đầu tiên cô gặp người vừa làm trái tim cô tan nát, say đắm và mê muội cũng ở đó. Lúc nhận lời với Minh Minh, Khả Di đã nghĩ bản thân cô sẽ không có gì, sẽ không còn bận tâm nữa. Thế nhưng khi Minh Minh gọi điện xin lỗi vì kẹt xe nên đến muộn ba mươi phút, ngồi một mình trong góc khuất của Au Paradis, nghe Charles Aznavour hát bài She, Khả Di mới nhận thấy rõ giấc mơ mục rỗng trong lòng lại bắt đầu trỗi dậy, nhấm nhẳng đau.
Đối với Khả Di, đó là một tình yêu uẩn ức khi bản thân cô đã luôn sẵn sàng hy sinh và vị tha cho nó thì nó lại ở trong tình trạng có thể giãy chết bất cứ lúc nào. Khả Di nhớ sự quyến rũ ma mị của người đàn ông đó, nhớ nụ cười của anh ta, nhớ từng cử chỉ va chạm nhỏ mà miên man bất tận. Cô cứ ngồi bất động ở Au Paradis và nhớ, cho đến lúc nước mắt bắt đầu trào ra.
Cho đến khi Au Paradis nghiêng nghiêng nhòe nhoẹt. Cho đến khi một cái bóng cao lớn xuất hiện che hết vùng ánh sáng chiếu hắt phía trước mặt. Cái bóng cao lớn đứng yên lặng một lúc rồi đột nhiên chép miệng thở dài, chìa ra trước mặt Khả Di một tờ khăn giấy lớn. Cái bóng cao lớn cất tiếng hỏi:
- Thế khóc xong rồi, hạnh phúc được chưa?
Khả Di đã gặp Lâm như thế, ở Au Paradis, nơi mà nỗi đau của cô được sinh ra và chết đi khi cô không định trước.
Lâm bước vào cuộc đời cô như một món quà đẹp đẽ, giản dị từ hạnh phúc. Không phải bởi anh là một người đàn ông khiến tất cả phụ nữ trên thế gian này khao khát mà bởi vì đối với cô, anh ấm áp như một ngôi nhà. Lâm luôn lặng yên nghe cô nói, xuất hiện lúc cô cần, nắm tay cô khi trái tim cô yếu đuối.
Lâm luôn nhớ những điều mà Khả Di thích hay không thích. Anh quan tâm đến cô, đến cả những người thân thiết xung quanh cô một cách điềm tĩnh và chu toàn như thể chính gia đình của mình. Khi anh đứng bên cạnh cô, Khả Di cảm thấy yên ổn và tin tưởng. Như những buổi chiều mưa rỉ rả, buồn đến rũ rượi, cô vẫn cảm thấy không một chút hanh hao mà nằm cạnh Lâm trong yên lặng, ngắm nhìn những dải mây xám đen giũ nước xuống tán me xanh rì ngoài cửa sổ.
(...)
---------
Tác giả: Phan Ý Yên
Thực hiện chương trình: Nhím Xù & nhóm sản xuất RadioMe
Hãy cùng chia sẻ những tin bài hay và ý nghĩa với RadioMe qua địa chỉ hòm mail camxuc@i-com.vn các bạn nhé!
Lời tỏ tình của hoàng hôn - Phần 2
Những hồi ức tươi đẹp bừng lên như nắng mai giữa quãng thời gian u tối ấy, những tia nắng ấy là Quân chứ không phải ai khác, đã sưởi ấm và tỉnh thức những giấc mơ tôi. Tôi hồ hởi vì câu trả lời cho lời tỏ tình của...
Lời tỏ tình của hoàng hôn - Phần 1
Tôi bên Quân không quá lâu nhưng thứ tình cảm đã có với Quân khó có gì thể thay thế được. Quân là người đã thổi vào trong tôi một nguồn sống khác. Không có cậu ấy, chắc gì tôi qua nổi nỗi tuyệt vọng và nhận ra cuộc đời...
Truyện ngắn: Lọ mứt bị bỏ rơi
Hà đảo mắt quanh, tìm người nào có cảm tình để bắt chuyện. Người ngồi sát cô là một bà già chừng bảy mươi, đang đọc say sưa một cuốn tiểu thuyết dày.
Truyện ngắn 5 giây - Phần 1
Một ngày đông gió lạnh rít từng cơn, nơi đường phố đông người qua lại, cậu tiến về phía tôi, bất chợt trong vài giây ngắn ngủi như cánh hoa anh đào lìa khỏi cành, tôi nhận ra chúng ta không là của nhau nữa rồi...
Truyện ngắn Dù chỉ là thoáng qua - Phần 1
Nhưng dù chỉ là thoáng qua, tôi vẫn sẽ nhớ về cậu ấy. Đến bao giờ, thế gian ngừng.
Truyện ngắn 5 giây - Phần 2
Cứ như thế, dường như cậu đã quên tôi nhiều hơn một chút. Thật đáng buồn là ngày nào cũng thấy nhau nhưng lại giống như chưa bao giờ gặp, ánh mắt thường đập vào nhau nhưng dường như là vô hình. Tôi tự nhủ rằng cậu đang lo cho...
Dù chỉ là thoáng qua - Phần 4
Thời điểm tôi nhận được tin nhắn bất ngờ ấy, thành phố đã bước vào mùa xuân năm sau.
Truyện ngắn Dù chỉ là thoáng qua - Phần 3
Tôi vội vàng dừng lại để chạm vào mu bàn tay của Đông Vũ, vẫn lạnh buốt. Nhưng lần này cậu không rụt tay lại mà để mặc tôi nắm chặt lấy nó.
Hạnh phúc vẫn luôn dành cho em, người đàn bà làm mẹ đơn thân!
“Nếu hôn nhân là địa ngục, nếu đàn ông quá bội bạc, hãy mạnh dạn là mẹ đơn thân đi em…”
Nghe Nhiều Nhất
- Có 1 kiểu phụ nữ khiến đàn ông cả đời...
- Hối tiếc cỡ nào cũng không sửa được quá khứ,...
- Sự may mắn không phải một chiếc bánh từ trên...
- 5 dấu hiệu cho thấy bạn đang ngày càng trở...
- Phúc đức của người phụ nữ vào nửa đời còn...
- 4 kiểu phụ nữ sẵn sàng làm tình nhân cho...
- Cưới sớm hay muộn không quan trọng bằng tìm thấy...
- Phụ nữ muốn đàn ông mê mệt cả đời không...