Kết nối yêu thương: Làm ơn hãy yêu thương bản thân thêm nhiều chút nữa
Nếu chân có mỏi, thì dừng lại nghỉ rồi đi tiếp. Nếu có vấp ngã, thì ngẫm rồi đi tiếp. Nếu chưa đủ yêu bản thân, thì yêu đi rồi hẵn đi tiếp. Chẳng cần chạy, chẳng cần đuổi theo ai, đường là của mình,...
Tiếng đồng hồ báo thức reo trong không gian yên tĩnh càng làm cho nó ầm ĩ và đột ngột. Khi ngày mới chưa bắt đầu, tôi đã phải thức dậy để chuẩn bị cho tương lai.
Cuộc sống của tôi là một vòng lặp tẻ nhạt và vô vị, như một chiếc đồng hồ ở góc nhà đang cần cù đếm từng giây từng phút. Một ngày bắt đầu bằng tiếng chuông báo thức, cố lưu luyến chút hơi ấm từ chiếc chăn bông mẹ vừa giặt vẫn còn thơm nước xả và mùi nắng, rồi chợt bật dậy như một chiếc lò xo được giải phóng sau khi bị nén cực đại vì nhớ ra hôm nay có bài kiểm tra, ngẩn ngơ hơn tiếng đồng hồ trên xe buýt để đến trường. Học. Ăn. Lại dành hàng giờ đồng hồ trên xe buýt về nhà vì kẹt xe, và vội bữa cơm vào bụng, tắm vội chút nước để nộp kịp deadline, đến lúc đặt lưng xuống giường mới chợt nhận ra, một ngày của tôi kết thúc bằng việc đặt báo thức cho sáng hôm sau.

Hai mươi tuổi, đã trưởng thành, nhưng cũng chưa đủ lớn. Cái trưởng thành nửa vời ấy sẽ đốt cháy nhiệt huyết trong từng tế bào, bùng nổ nguồn năng lượng mạnh mẽ và kích thích sự sáng tạo tiềm tàng của một người trẻ, nhưng cũng chính nó đã làm nản chí những kẻ ngông nghênh, kéo tụt bước chân của người chưa đủ chín chắn và trách nhiệm với bản thân. Và nỗi lo lắng của tuổi hai mươi, cũng khác…
Đó là bắt kịp chuyến xe để không bị trễ giờ học của một giảng viên nổi tiếng khó tính nhất khoa. Đó là những nốt mụn tuổi dậy thì chữa mãi không hết dù có đi da liễu và uống hàng đống thuốc. Là thấy mẹ nhìn một chiếc áo treo trong cửa hàng cứ tấm tắc khen ngợi nhưng không dám mua vì sắp đóng học phí cho con. Là lỡ làm đổ nước lên người khách trong giờ làm thêm. Áp lực của tuổi hai mươi phải chịu, chưa phải là khởi nghiệp thất bại hay không tìm được việc làm, mà là học mãi một môn nhưng vẫn không qua, dù có ngày đêm chăm chỉ bỗng chốc nhận ra nỗ lực của mình chỉ là vô ích… Đối với nhiều người, họ chỉ gục ngã trước những thứ thật sự to lớn và khủng khiếp, nhưng thế giới này quá rộng lớn, còn linh hồn tôi thì nhỏ bé, và hẳn là nhiều người trong cuộc sống này cũng giống tôi, bị đánh gục vì những điều bình thường, đơn giản.
..........................
..........................
Kết nối yêu thương: Buồn không thể buông
Buồn nào hơn là nỗi buồn không thể buông, buôn kỷ niệm, buông người tôi yêu...
Kết nối yêu thương: Tình yêu ở phía bình minh
Nếu được gặp lại người mình từng yêu thương một thời, chắc có lẽ ai cũng muốn biết: Ngày ấy vì tớ, cậu đã từng...?
Kết nối yêu thương: Lặng yên nghe đời kể chuyện
Khi lặng yên, ta nhận ra cuộc sống vốn đã tự viết nên những trang sách tuyệt vời, chỉ chờ ta mở lòng để lắng nghe
Kết nối yêu thương: Cùng nhau đi qua hết thương đau
Cùng nhau đi qua hết thương nhau, liệu chúng ta có còn có nhau?
Kết nối yêu thương: Dù tình là gì thì vẫn là tình
Dù tình đơn phương thì vẫn là tình phải không anh?
Kết nối yêu thương: Tình yêu như một ly trà
Tình yêu như một ly trà, đậm đà thì uống, nhạt nhòa đổ đi...
Kết nối yêu thương: Chỉ muốn có anh để cùng hẹn hò
Em vẫn luôn chuẩn bị một tâm hồn đẹp để được cùng anh hẹn hò.
Kết nối yêu thương: Hãy trả em về ngày đầy nắng
Hãy trả em về ngày đầy nắng, cái ngày chưa phải lo lắng cho ai...
Nghe Nhiều Nhất
-
Mọi thứ đều bớt quan trọng khi bạn không khỏe,...
-
Tình yêu đích thực là khi chúng ta tha thiết...
-
Bạn có từng thấy phiền khi bố mẹ hỏi cách...
-
Có nên tin vào linh cảm của mình?
-
Bỏ vợ theo bồ 2 năm, chồng cầm xấp tiền...
-
Dù thân thiết đến đâu, nàng dâu chớ nên nói...
-
Vì sao đàn ông hiểu rõ gái ngoan mới là...
-
'35 tuổi mà vẫn nghèo' cũng không sao cả, đừng...
-
Chỉ có phụ nữ khí chất mới có thể làm...
