Mất bao lâu để anh tìm thấy em? - Phần 2

Thể hiện : Nhím Xù
Tác giả : Sưu tầm
11-01-2018
  0   3700

Café cuối ngày, giờ tan tầm khiến dòng người hối hả, anh ngán ngẩm cảnh tắc đường, thay vì về nhà cho kịp bữa cơm tối, anh quay xe, lách mình tìm một quán vắng. Quán ấy nằm trong ngõ nhỏ, ngay khúc cua nên được đặt tên là GÓC.

 

Ngồi ở Góc với tiếng pinano nhẹ lướt, cốc đen đá không đường trầm ngâm, anh vắt mình suy nghĩ giữa những chông chênh.

 

- Anh sẽ tìm em nếu đột nhiên em biến mất chứ?

 

- Huh?

 

- Có hay không ạ?

 

- Nhiều khi anh tự hỏi em dành chắc kha khá thời gian để nghĩ ra những câu như thế này nhỉ?

 

Anh vò đầu bứt tai khó hiểu. Cô nhấm nhẳng véo tai anh, lặp lại câu hỏi một cách kiên nhẫn.

 

- Nào, trả lời em đi! Anh sẽ tìm em chứ?

 

- Em có thể biến mất đi đâu được nào?

 

- Ừm… bất cứ lúc nào, đến bất cứ nơi đâu.

 

Cô đưa mắt nhìn xa xăm, loáng một cái đã quay sang nhìn cận mặt anh, ghé vào cằm và cắn lên môi anh.

 

- Á!

 

- Anh thật ngốc. Phải nói là có chứ. Phải nói là anh nhất định sẽ đi tìm em và nhất định sẽ tìm ra.

 

Anh bần thần, nhìn cô liếng thoắng, đột nhiên anh mỉm cười, lấy tay ghì nhẹ đầu cô va vào trán mình, đặt lên môi cô một nụ hôn rất ấm.

 

- Ừ. Anh thật ngốc.

 

Cơn mưa rào bất chợt, anh chạnh lòng với mớ kỉ niệm về cô. Cô bướng bỉnh lúc nào cũng chui tọt vào dòng suy nghĩ của anh. Thú thật là vắng cô, anh làm việc hiệu quả hơn trông thấy, nhưng ngoài giờ làm việc, anh như kẻ mất hồn. Thậm chí, một cốc đen đá không đường cũng có thể làm anh say. Anh say… theo nhiều nghĩa.

 

- Em rảnh chứ?

 

- Vâng. Sao thế anh?

 

- Ra Góc ngồi với anh.

 

- Ok.

 

Tắt điện thoại anh mới sực tỉnh. Trời mưa. Mưa tầm tã. Phía góc chân trời nhập nhằng tia chớp. Anh hoảng hốt giật mình, bấm máy gọi lại cho cô em.

 

- Này, em đi ra ngoài chưa? Đừng đi nữa, mưa to lắm nhé!

 

- Vâng.

 

Anh thở phào, cầm cốc đen đá lên uống ực một cái. Anh đang say và cho phép mình hành động như một kẻ mất trí. May thay, anh tỉnh kịp lúc. Cô bé ấy sẽ thế nào nếu đội mưa đến đây ngồi cùng anh?

 

 

Thành phố buồn, mưa hoài rả rích. Cô thu mình bên góc cửa sổ, ôm gối nhìn ra xa xa. Phía chân trời xám xịt, mây buồn tiu nghỉu. Cô đã tìm cho mình nhiều hơn một lý do để quay trở về. Trong số những lý do đó, luôn có anh.

 

Anh xuất hiện, làm đảo lộn mọi thứ. Cô cầm điện thoại để mong ngóng cuộc gọi vốn dĩ không thể có – cuộc gọi từ anh. Cô thay số, chỉ sử dụng số của công việc. Đó cũng là lý do vì sao anh sếp có thể liên lạc được cho cô còn anh thì không. Anh sẽ không được phép biết bất cứ thông tin gì về cô cả. Cô muốn thế, mặc định thế cho phép thử này. Có thể cô ngốc nghếch, có thể cô bị chê là dở hơi. Như đứa bạn thân nói, cô đang tạo điều kiện cho anh và cô em gái kia đến gần với nhau hơn. Nhưng cô mặc kệ. Là của cô thì sẽ vẫn là của cô, đã không phải là của cô thì cô có nắm giữ chặt như thế nào cũng có ngày sẽ tự thoát khỏi cô thôi.

 

Cô cười buồn, vò cái gối bông. Bất chợt, có tiếng điện thoại.

 

- Sếp!

 

- Ừm.

 

- Có… việc gì thế ạ?

 

- Mở cửa cho anh!

 

Cô im lặng, bất giác thấy lồng ngực đau nhói.

 

- Sao anh biết?

 

- Nhanh nào, anh đang ở trước cửa rồi đây!

 

Cô muốn có cái gì đó nhấc cô bay lên không trung, hoặc có gì đó giúp cô ẩn sâu dưới dất. Nhưng cô đang ở trên phòng tầng hai, điều đó là không thể.

 

- Sao anh lại đến đây?

 

- Em định cứ nói chuyện điện thoại với anh qua cánh cửa này à?

 

Cô hơi e dè, hơi sợ sệt, lại hơi hoang mang.

 

- Anh làm em khó xử phải không?

 

- Sao cơ ạ?

 

- Bằng chứng là em vẫn chưa chịu mở cửa cho anh. Em sợ gì à?

 

- Em…

 

- Sợ anh?

 

- Không hẳn.

 

- À, anh hiểu.

 

- Anh hiểu gì?

 

Cô áp lưng mình vào cánh cửa. Ánh mắt cô mờ ảo, cô không biết mình sắp bật khóc vì điều gì. Có những ngổn ngang mà cô chưa kịp thu dọn.

 

 

“Sao anh ấy lại tới?”

 

- Cậu ấy…

 

- Sao ạ?

 

- Người em mong…

 

- ….

 

- Là cậu ấy…

 

- Anh đang nói gì thế?

 

- Anh đứng ở đây trong khi không biết mình đến đây làm gì, tại sao lại xuất hiện đột ngột như thế.

 

- Có phải, anh đi công tác không? À, em biết rồi, tiện đường đi công tác nên anh ghé qua đây làm em bất ngờ chứ gì?

 

Cô cố gắng giữ bình tĩnh, cố để người nghe không nhận ra giọng mình đang dần lạc đi. Cô không muốn nghe thêm những gì đằng sau nữa. Cô giả vờ bông đùa với điệu bộ và giọng nói tự nhiên nhất. Nhưng cô thất bại ngay khi cô vừa mới bắt đầu.

 

- Ừm. Anh nhớ em, Du à!

 

Giọng nam trầm nói rõ ràng từng chữ một. Tim cô như thít chặt bởi một sợi dây vô hình.

 

Ngước nhìn đồng hồ, mưa vẫn to và chớp rạch từng đường sáng loang lổ trên nền trời, anh thở dài, xoay xoay cốc đen đá, suy nghĩ không biết nên về hay nán lại chờ tạnh mưa. Lúc anh ngước lên nhìn, trước mặt anh là một cô bé ướt như chuột lột, tóc đuôi sam buộc lệch một bên ướt sũng. Đôi mắt em ướt sũng.

 

- Liên, sao em lại ở đây?

 

- Em lạnh quá, gọi cho em một nâu nóng với!

 

Cô em ngồi xuống, co ro.

 

- Này, sao em lại ra đây? Anh đã nói là đừng đi rồi mà.

 

- Em thích!

 

Liên nhoẻn cười. Lúc em cười, gò má đẩy cao lên, giọt nước đầy từ mi mắt, rơi xuống má, lăn dài.

 

- Em sao thế?

 

- Em không sao cả. Ra đây ngồi với anh cho vui, tiện mang cho anh áo mưa nữa.

 

Anh thấy mình như mếu. Tâm trạng anh rối bời. Cô bé dường như bị lạnh, run lập cập. Anh vụng về cởi áo vest đang mặc trên người khoác lên cho cô bé. Anh nhìn như dò xét.

 

- Em bị ngố hả?

 

- Dạ?

 

- Trời mưa thế này mà còn đi ra ngoài.

 

Anh lắc đầu, chép miệng, nhìn cô bé co ro, tay áp lên thành cốc nâu nóng, miệng líu ríu mấy câu nhỏ xíu đại loại như: “Có sao đâu”, “em không sao mà”… Anh lại nghĩ đến cô.

 

- Anh ơi mưa buồn quá! Em thích mưa nhưng không thích bị buồnnnnn!!!

 

- …

 

- Sao anh không nói gì?

 

- Vì em ngố quá! Buồn vui do mình cơ mà.

 

- Thế tại sao người ta cứ mặc định Đà Lạt là thành phố buồn nhỉ? Chẳng phải ở đó đẹp lắm sao? Em thích Đà lạt, thích mê tơi lên ấy!

 

Cô cười típ mắt, cô khoác tay anh, cô dụi đầu vào ngực anh, cô liếng thoắng.

 

Anh bừng tỉnh. Cô đến Đà Lạt. Chắc chắn thế!

 

 

Cô có “hàng xóm”. Là anh sếp. Anh ấy thuê phòng bên cạnh. Cô đã không mở cửa. Cô sợ một cái gì đó sẽ rơi vỡ thực sự nếu như cô mở cửa cho anh ấy. Vì còn anh, anh áng ngữ trong tim cô. Cả cái cảm giác như chuẩn bị phản bội người mình yêu nữa, nó nặng nề, nó như đá tảng, đè lên tim cô. Cô choáng ngợp, và cô khất lần.

 

“Em đang không khỏe, em muốn nghỉ ngơi. Lát sau anh em mình nói chuyện được không anh?”

 

Cô thấy mình đuối lý trước sự phân tích của lý trí.

 

Tại sao anh ấy lại đến? Tại sao anh ấy chưa cần đến một ngày đã có thể tìm đến bên cô, còn anh của cô thì không?

 

Tại sao anh ấy lại khiến cô bối rối và khó xử?

 

Tại sao cô lại cứ bị dao động như thế này? Tại sao? Tại sao?

 

Cô tự trách mình, bấm liên tục vào điện thoại để kiểm tra hộp thư đến và cuộc gọi nhỡ. Cô thần người ra nhớ rằng anh sẽ không thể gọi đến cho cô khi cô dùng số điện thoại cho công việc. Vậy là cô vụng về tháo pin, thay sim, khởi động máy, cô chờ đợi.

 

- Em đây…

 

- Đà Lạt phải không em? Nhắn cho anh địa chỉ cụ thể, anh đến ngay!

 

- Anh…

 

- Anh xin lỗi, bây giờ anh mới biết em ở đâu. Em ổn chứ?

 

Anh ngập ngừng. Nhưng rõ ràng giọng của anh có phần phấn chấn khi đã có thể gọi được cho cô.

 

- Anh không còn câu nào hay hơn để nói với em à?

 

Cô phụng phịu, bất giác thấy hơi thất vọng.

 

-Anh… ý anh là… em… thực sự không sao chứ?

 

- Có sao đấy, em có sao đấy! Em sợ lắm! Em sợ nhiều lắm anh biết không? Sao không đi tìm em?

 

Cô vỡ òa lên khóc. Cô tự nhiên như đứa trẻ, cô sợ hãi giọng nói của anh tan biến mất, lọt thỏm vào không gian, cô sợ tất cả là sản phẩm của trí tưởng tượng, cô muốn nhìn thấy anh ngay bây giờ, ngay tại nơi mà cô đang đứng.

 

- Em ngốc, đừng sợ. Anh đến đây!

 

- Nhưng… anh đừng tắt máy có được không?

 

- …

 

- Để em… biết là anh vẫn đang ở đó…

 

- Ừ. Anh sẽ không tắt máy.

 

Cô mỉm cười hạnh phúc. Cô chỉ chờ có thế, chờ phút giây anh nhận ra cô tồn tại trong tim anh, rồi cuống lên đi tìm cô, đến bên cô khi cô sợ hãi. Cô cho rằng mình ích kỷ, nhưng cô lại nghĩ đó là sự ích kỷ tất yếu nếu tồn tại tình yêu. Vì tình yêu là không chia sẻ, cô sợ rằng bất cứ sự sẻ chia nào cũng làm tổn thương đến mình và người khác. Và cô thực hiện phép thử này, như một cách làm cho mình an nhiên yêu anh.

 

Phải rồi, cô sẽ an nhiên yêu anh khi hạnh ngộ anh giữa cao nguyên lãng đãng, để nắm tay anh bẽn lẽn dưới chân đồi, để thì thầm vào tai anh câu hỏi khó: “Mất bao lâu để anh tìm thấy em?”

 

---------

 

Tác giả: Sưu tầm

 

Thực hiện chương trình: Nhím Xù & nhóm sản xuất RadioMe

 

Hãy cùng chia sẻ những tin bài hay và ý nghĩa với RadioMe qua địa chỉ hòm mail camxuc@i-com.vn các bạn nhé!

Giọng đọc: Chit Xinh,Nhím Xù
Tác giả: Di An

Lời tỏ tình của hoàng hôn - Phần 2

Những hồi ức tươi đẹp bừng lên như nắng mai giữa quãng thời gian u tối ấy, những tia nắng ấy là Quân chứ không phải ai khác, đã sưởi ấm và tỉnh thức những giấc mơ tôi. Tôi hồ hởi vì câu trả lời cho lời tỏ tình của...

Giọng đọc: Chit Xinh,Nhím Xù
Tác giả: Di An

Lời tỏ tình của hoàng hôn - Phần 1

Tôi bên Quân không quá lâu nhưng thứ tình cảm đã có với Quân khó có gì thể thay thế được. Quân là người đã thổi vào trong tôi một nguồn sống khác. Không có cậu ấy, chắc gì tôi qua nổi nỗi tuyệt vọng và nhận ra cuộc đời...

Giọng đọc: Vy Cầm
Tác giả: Thanhnien

Truyện ngắn: Lọ mứt bị bỏ rơi

Hà đảo mắt quanh, tìm người nào có cảm tình để bắt chuyện. Người ngồi sát cô là một bà già chừng bảy mươi, đang đọc say sưa một cuốn tiểu thuyết dày.

Giọng đọc: Vy Cầm
Tác giả: truyenngan.com

Truyện ngắn 5 giây - Phần 1

Một ngày đông gió lạnh rít từng cơn, nơi đường phố đông người qua lại, cậu tiến về phía tôi, bất chợt trong vài giây ngắn ngủi như cánh hoa anh đào lìa khỏi cành, tôi nhận ra chúng ta không là của nhau nữa rồi...

Giọng đọc: Vy Cầm
Tác giả: Phương Anh

Truyện ngắn Dù chỉ là thoáng qua - Phần 1

Nhưng dù chỉ là thoáng qua, tôi vẫn sẽ nhớ về cậu ấy. Đến bao giờ, thế gian ngừng.

Giọng đọc: Vy Cầm
Tác giả: truyenngan.com

Truyện ngắn 5 giây - Phần 2

Cứ như thế, dường như cậu đã quên tôi nhiều hơn một chút. Thật đáng buồn là ngày nào cũng thấy nhau nhưng lại giống như chưa bao giờ gặp, ánh mắt thường đập vào nhau nhưng dường như là vô hình. Tôi tự nhủ rằng cậu đang lo cho...

Giọng đọc: Vy Cầm
Tác giả: Phương Anh

Dù chỉ là thoáng qua - Phần 4

Thời điểm tôi nhận được tin nhắn bất ngờ ấy, thành phố đã bước vào mùa xuân năm sau.

Giọng đọc: Vy Cầm
Tác giả: Phương Anh

Truyện ngắn Dù chỉ là thoáng qua - Phần 3

Tôi vội vàng dừng lại để chạm vào mu bàn tay của Đông Vũ, vẫn lạnh buốt. Nhưng lần này cậu không rụt tay lại mà để mặc tôi nắm chặt lấy nó.

Giọng đọc: Nhím Xù
Tác giả: Phununews

Hạnh phúc vẫn luôn dành cho em, người đàn bà làm mẹ đơn thân!

“Nếu hôn nhân là địa ngục, nếu đàn ông quá bội bạc, hãy mạnh dạn là mẹ đơn thân đi em…”

Youtube

Facebook Fanpage

1