Nếu em khóc, anh có còn tìm em? - Phần 1
Chuyển mùa
Nắng vàng dường như trở nên tinh khiết hơn, từng con gió mải miết rượt đuổi nhau rồi len sâu vào những tán cây cao. Chiều tà, những hạt nắng bị bẻ cong, gãy vụn rơi xuống con đường phía trước mặt. Hạ An đi bộ một mình trong ngôi trường đại học từng rất quen thuộc, tiếng giày lạo xạo trên đám lá khô dưới chân. Cô cúi đầu, men theo con đường lát những ô gạch vuông sẫm màu dẫn đến sân bóng rổ. Đây là thói quen từ ngày xưa, đi đường một mình thấy chán nên cô thường tìm một vật chiếu góc theo đường thẳng để đi theo.
Vì cô quá tập trung nhìn xuống chân mà mấy lần suýt nữa thì bị bóng đập vào đầu. Có lẽ vì cô quá mải miết đi, quá chăm chú mà một lần khi vừa kịp nghe tiếng quát to từ một giọng nam trầm cất lên giữa không trung, hai từ “cẩn thận” vừa bật ra, cô vừa định quay đầu lại nhìn xem là ai thì một quả bóng màu cam đã bay tới đập trúng đầu cô. Cô ngồi thụp xuống, lấy tay ôm đầu, xoa xoa chỗ trán vừa bị đập trúng. Một đôi giày bóng rổ màu đỏ xuất hiện trước mặt, cô ngẩng đầu.
Ánh dương lúc chiều tà đổ dài trên bóng lưng người ấy, mồ hôi chảy từng giọt, từng giọt trên làn da rám nắng, hàng mi đậm cong vút và đôi mắt đen khẽ nheo lại vì chói nắng chăm chú nhìn cô. Khoảnh khắc ấy dường như cô quên cả đau. Là định mệnh ghim chặt vào tim An, mãi không quên được. Và cũng định mệnh giữ chặt hình ảnh người ấy trong tâm trí, cố chấp không chịu ra. Có biết bao nhiêu người nhìn thấy cô bị như thế nhưng lại chỉ có mình anh tiến lại, là bởi vì trông cô quá đáng thương chăng? Hay bởi vì lúc đó người ấy đã biết cô gái bé nhỏ này sẽ là người anh muốn che chở suốt cả cuộc đời này.
Rồi chẳng để An kịp trả lời, người ấy đỡ cô lên hàng ghế chờ, lôi trong cặp miếng cao dán, thổi phù phù vào vết thương trên trán cô rồi dán nó vào, động tác vô cùng thuần thục, vừa làm vừa không quên nhắc nhở: “Lần sau đừng đi gần sân bóng, cũng đừng có để đầu óc trên mây nữa nhé! Coi như hôm nay em may.” Anh cười, khóe môi mỏng cong lên, nụ cười ấy trở đi trở lại trong giấc mơ của An không biết bao nhiêu lần, là thứ thuốc giảm đau mỗi khi kỉ niệm cũ dội về ghì chặt lấy tim. An đi về phía dãy hành lang, leo lên thư viện ở tầng 3. Ánh nắng vàng dịu chiếu qua ô cửa kính, nhìn rõ cả những hạt bụi lơ lửng trong không gian. An gục đầu xuống bàn, nhắm mắt, tự dưng thấy cay cay. Xung quanh chỉ có một vài sinh viên nước khác đang chăm chú lật giở trang sách…
1. Chuyện cũ…
Hạ An không biết rõ bằng cách nào mình quen được Đăng Huy – chàng trai trên sân bóng rổ ngày nào, rồi trở thành bạn gái của anh. Khoảng thời gian trước khi quen biết, người ta thường thấy cô nàng Hạ An bất kể lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau chàng trai có thân người cao lớn mà mè nheo, nhõng nhẽo. Chàng trai ấy thường xuyên vò đầu bứt tóc rồi cốc đầu cô gái nhỏ. Nhưng chỉ cần cô ấy xịu mặt xuống, chàng trai sẽ kéo giãn đôi lông mày đang nhíu chặt mà mỉm cười ấm áp. Anh khó chịu, cô cứ cố chấp ở bên. Anh thờ ơ nhưng không ngăn cô ở bên cạnh mình. Cứ thế mà dần thành quen thuộc cho đến một lần anh thực sự chấp nhận cô.
Hôm ấy là một ngày mưa lớn, cô trốn trong thư viện khóc rấm rứt vì bà nội – người cô yêu quý nhất qua đời. Ngày hôm ấy, Đăng Huy không thấy cô gái nhỏ lẽo đẽo đi sau lưng mình thì bỗng nhiên có cảm giác mất mát, hụt hẫng. Hỏi người bạn cùng lớp với cô, anh vội vàng bỏ dở trận đấu bóng chạy đi tìm. Cho đến lúc anh tìm được trong một góc khuất của thư viện, cô đã gục đầu vào hai đầu gối ngủ ngon lành, vệt nước mắt còn chưa kịp khô đọng lại trên khóe mi. Anh xót xa nghĩ hóa ra cô gái lạc quan mà anh vẫn thấy lại có lúc mong manh và yếu đuối đến thế! Anh im lặng ngồi xuống ôm cô vào lòng nhẹ nhàng thì thầm: “Sau này mỗi lần em khóc, anh sẽ đi tìm em.” Cô lơ mơ cố mở đôi mắt sưng đỏ, ngước mắt nhìn anh.
Ngày hôm ấy cô mất đi một người cô yêu quý nhưng đổi lại cô đã có được câu nói chân thành nhất từ người con trai mà cô yêu. Quãng thời gian có anh bên cạnh có lẽ là quãng thời gian đẹp đẽ nhất trong cuộc đời 21 năm của An. Thời gian ấy ngoài Đăng Huy, Hạ An còn có một cô bạn thân, học cùng lớp đại học. Thiên Ngân là một cô gái rất xinh đẹp, sang đây định cư cùng gia đình khi mới 7 tuổi. Lần đầu gặp An đã bị ấn tượng bởi nụ cười với chiếc răng khểnh duyên dáng của Thiên Ngân.
Bắt đầu là chuyện bài vở trên lớp, những cuộc trò chuyện vu vơ, những lần giúp đỡ nhau vài chuyện nhỏ nhặt khiến hai cô gái xích lại gần nhau hơn. An cảm thấy mình thật may mắn, cô cùng lúc có được mọi thứ: bạn bè & tình yêu. Lúc ấy cô tưởng như mình chỉ cần có thế là đủ rồi. Thế nhưng cuộc sống nếu là một giấc mơ đẹp nhiều màu sắc thì màu đen chính là màu u buồn nhất, làm giấc mơ đẹp ấy trong chốc lát vỡ tan.
Ngày tuyết rơi phủ kín những con đường, cả thành phố chìm trong tuyết, từng chiếc ô tô bị kẹt cứng lại trên đường. Thời tiết nhuốm màu ảm đạm, An xỏ chân vào đôi dép đi trong nhà, với tay lấy khăn quàng kín cổ nhẹ nhàng bước vào căn bếp nhỏ. Cô lấy túi bột từ trong tủ, bắt đầu làm bánh. Ngoài trời từng cụm tuyết ken dày, không khí loãng đầy hơi nước nhưng An vẫn mải miết làm mặc cho đôi bàn tay ửng đỏ vì lạnh giá. Ngày mai là sinh nhật Đăng Huy, An dự tính tối nay sẽ cùng anh thức đón sinh nhật nên cô làm một mẻ cupcake để tặng anh. Trên bàn bếp đầy vụn chocolate An không cẩn thận làm rơi, những túi kem nhiều màu bày la liệt. An vừa làm vừa khe khẽ hát, những giai điệu trong trẻo của “A little love” vang lên đều đều:
“Greatness as you / Smallest as me
You show me what is deep as sea
A little love, little kiss
A litlle hug, little gift
All of little something / These are our memories”
An đổ bánh ra khay rồi cho từng chiếc vào lò, bấm giờ và ngồi đợi, An nhẩm tính tối nay anh có nhà, cô sẽ đến tìm anh và anh sẽ bất ngờ vì món quà không hẹn trước. Sau đó cô sẽ gọi cho Thiên Ngân để cùng đi ăn cái gì đấy đón sinh nhật anh luôn. Nhắc đến Thiên Ngân mới nhớ, thái độ của cô ấy dạo gần đây hơi lạ, dường như đã có một sự thay đổi lớn trong cuộc sống của cô ấy. An không rõ lý do vì sao nhưng Ngân không còn thường xuyên cùng cô đến giảng đường hay lên thư viện tự học nữa. Có chút buồn nhưng An vội gạt đi suy nghĩ vừa nhen lên trong đầu, tự an ủi mình rằng chắc tại Ngân bận rộn quá.
An tập trung phủ kem lên bề mặt bánh, cẩn thận rắc vụn chocolate lên trên, môi không ngăn được nở nụ cười hạnh phúc. Niềm vui của một cô gái nhiều khi chỉ đơn giản là làm một món bánh cho người mình yêu, hạnh phúc thực sự có được là khi cảm nhận lòng chân thành của người làm ra nó chứ không phải chỉ đơn thuần là vị ngọt thơm mà bánh đem lại.
7h tối, tuyết vẫn còn rơi nhiều, phủ kín cả những cây to trước cửa nhà. Gọi mãi cho Thiên Ngân không được, An cầm theo chiếc hộp đựng cupcake, một mình lững thững đi bộ ra ga tàu điện ngầm. Chính lúc Hạ An đứng trước cửa nhà anh cũng chính là lúc giấc mơ đẹp của cô bắt đầu vỡ tan, những mảnh vụn kí ức găm chặt lấy tim nhức nhối, những vết nứt cứ thế toạc ra, đầy máu. Đất trời dường như sụp xuống, nước mắt của An lặng lẽ rơi xuống vùng tuyết trắng xóa dưới chân. Nép mình sát vào tường, An cắn chặt môi để tiếng nấc nghẹn không bật ra, 10 đầu móng tay bấm sâu vào da thịt đau nhói.
Khoảnh khắc nhìn thấy đôi môi của Thiên Ngân áp chặt vào bờ môi Đăng Huy, trái tim Hạ An như chết đi một nửa. Cảm giác nhói buốt nơi lồng ngực khiến cô đau đến mức không thở nổi. Trước khi xoay người bước đi cô còn kịp nhìn thấy ánh mắt hoảng hốt của Thiên Ngân và cả ánh mắt đầy phức tạp của Đăng Huy. An không đủ can đảm quay đầu nhìn, cô cứ chạy miết cho đến khi hai chân tê cứng, An mệt mỏi ngồi bệt xuống lớp tuyết dày, nước mắt thi nhau rơi xuống, cô khóc như thể trút hết nỗi đau thắt tim đang đầy tràn tâm trí.
Lúc này mọi sự việc đều có đáp án rõ ràng, những lần úp mở của Thiên Ngân về một người con trai mà An chưa bao giờ gặp, ánh mắt cô ấy khi nhắc đến người con trai đó lúc nào cũng sáng rỡ, ánh mắt chỉ thuộc về người con gái khi yêu. Nhưng có một điều An mãi mãi không ngờ tới, người ấy lại là Đăng Huy. Bàn tay An run rẩy lần tìm chiếc điện thoại trong túi, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.
Đêm ấy An một mình ngồi trên chuyến tàu chuyển đến một thành phố khác.
“Ngày trước, mỗi lần nhớ nhà em thường hay trốn vào một chỗ nào đấy, rấm rứt khóc. Anh vẫn là người đầu tiên tìm được em, ôm em vào lòng thật chặt. Nếu bây giờ em khóc, anh có còn tìm em…”
Còn tiếp...
---------
Tác giả: Sưu tầm
Thực hiện chương trình: Nhím Xù & nhóm sản xuất RadioMe
Hãy cùng chia sẻ những tin bài hay và ý nghĩa với RadioMe qua địa chỉ hòm mail camxuc@i-com.vn các bạn nhé!
Lời tỏ tình của hoàng hôn - Phần 2
Những hồi ức tươi đẹp bừng lên như nắng mai giữa quãng thời gian u tối ấy, những tia nắng ấy là Quân chứ không phải ai khác, đã sưởi ấm và tỉnh thức những giấc mơ tôi. Tôi hồ hởi vì câu trả lời cho lời tỏ tình của...
Lời tỏ tình của hoàng hôn - Phần 1
Tôi bên Quân không quá lâu nhưng thứ tình cảm đã có với Quân khó có gì thể thay thế được. Quân là người đã thổi vào trong tôi một nguồn sống khác. Không có cậu ấy, chắc gì tôi qua nổi nỗi tuyệt vọng và nhận ra cuộc đời...
Truyện ngắn: Lọ mứt bị bỏ rơi
Hà đảo mắt quanh, tìm người nào có cảm tình để bắt chuyện. Người ngồi sát cô là một bà già chừng bảy mươi, đang đọc say sưa một cuốn tiểu thuyết dày.
Truyện ngắn 5 giây - Phần 1
Một ngày đông gió lạnh rít từng cơn, nơi đường phố đông người qua lại, cậu tiến về phía tôi, bất chợt trong vài giây ngắn ngủi như cánh hoa anh đào lìa khỏi cành, tôi nhận ra chúng ta không là của nhau nữa rồi...
Truyện ngắn Dù chỉ là thoáng qua - Phần 1
Nhưng dù chỉ là thoáng qua, tôi vẫn sẽ nhớ về cậu ấy. Đến bao giờ, thế gian ngừng.
Truyện ngắn 5 giây - Phần 2
Cứ như thế, dường như cậu đã quên tôi nhiều hơn một chút. Thật đáng buồn là ngày nào cũng thấy nhau nhưng lại giống như chưa bao giờ gặp, ánh mắt thường đập vào nhau nhưng dường như là vô hình. Tôi tự nhủ rằng cậu đang lo cho...
Dù chỉ là thoáng qua - Phần 4
Thời điểm tôi nhận được tin nhắn bất ngờ ấy, thành phố đã bước vào mùa xuân năm sau.
Truyện ngắn Dù chỉ là thoáng qua - Phần 3
Tôi vội vàng dừng lại để chạm vào mu bàn tay của Đông Vũ, vẫn lạnh buốt. Nhưng lần này cậu không rụt tay lại mà để mặc tôi nắm chặt lấy nó.
Hạnh phúc vẫn luôn dành cho em, người đàn bà làm mẹ đơn thân!
“Nếu hôn nhân là địa ngục, nếu đàn ông quá bội bạc, hãy mạnh dạn là mẹ đơn thân đi em…”
Nghe Nhiều Nhất
- Có 1 kiểu phụ nữ khiến đàn ông cả đời...
- Hối tiếc cỡ nào cũng không sửa được quá khứ,...
- Sự may mắn không phải một chiếc bánh từ trên...
- 5 dấu hiệu cho thấy bạn đang ngày càng trở...
- Phúc đức của người phụ nữ vào nửa đời còn...
- 4 kiểu phụ nữ sẵn sàng làm tình nhân cho...
- Cưới sớm hay muộn không quan trọng bằng tìm thấy...
- Phụ nữ muốn đàn ông mê mệt cả đời không...