Ngày trưởng thành, ta thấy mình thật khó hiểu
Ngày ta trưởng thành là ngày ta bắt đầu nhận ra được bản thân không còn hiểu được mình nữa rồi. Ta chênh vênh, trống trải giữa bao nhiêu ngột ngạt của đời thường, ta chẳng biết mình cần gì, muốn gì, nên ra sao và chọn lặng im có lẽ là cách an toàn nhất.
Ngày bé, chỉ cần đặt xuống giường, một vài cuốn truyện, một chiếc gối ôm thật lớn là có thể ngủ ngon tức thì cho tới sáng chẳng mảy may bận tâm một chút gì. Thế mà khi trưởng thành rồi, dẫu phải dỗ dành giấc ngủ thật nhiều cũng chẳng thể nào nhắm mắt lại, ta trằn trọc, rồi mãi miên với biết bao nhiêu lo nghĩ, tâm sự trên đời. Ta thầm nghĩ, có lẽ mình đã lớn.
Trưởng thành, ta tự cảm thấy mình khó hiểu hẳn đi.
Ta tự mình đánh mất đi những vụng dại, ngây ngô của một thời để chuẩn bị chen lấn trên những chuyến tàu đông vô định của cuộc sống. Đôi lần ta chẳng ngần ngại hoài nghi về những nhỏ nhặt trong cuộc đời. Ta chợt phân vân, rồi hãi sợ chênh vênh giữa bao ngã rẽ vô vàn. Sợ những va chạm với những tổn thương mệt nhoài phải đối mặt, không đủ dũng khí để bước tới những gian truân trước mặt. Trãi qua bao con đường dài rộng trước mặt rồi lại thấy choáng ngợp, thấy ngút mắt đi vì những thương tổn đã đi qua trong tim, rồi cũng ngờ vực chính con người mình. Đôi khi, mình tự hỏi, chẳng biết những niềm tin và khát khao tuổi trẻ của mình đâu, hay trải qua quá nhiều rạn nứt, nó trở nên xa xôi và khó giữ.
Ta thôi tụ tập, bon chen nơi những quán phố đông người, ta thích sự tĩnh lặng của riêng mình. Nơi căn phòng nhỏ trên tầng thượng có ô cửa nhỏ hướng ra phía vườn hoa thạch thảo tím màu, thả lơi bản thể cho gió vô tư khẽ khàng luồn mình qua mái tóc. Im lặng, chẳng nói gì, mơ màng về những tâm tư, cảm xúc mãi chẳng gọi thành tên. Ta mênh mang trong những trống trãi của trái tim sau tình yêu chia xa, người cũ, hình cũ vẫn còn in hệt trong lòng nhưng người giờ không còn bên ta lần nữa. Ta như mây trời, người như gió thu, ỡm ờ cho qua rồi vội vàng ra đi chẳng lời hẹn. Để một ngày đủ lớn, ta dửng dưng với tất cả một cách khó hiểu. Ta vô tình trở thành một kẻ mãi hoài nhớ những ngày tháng xa xôi, tình yêu mãi chẳng còn.
Ngày lớn, ta chẳng hiểu tại sao bản thân mình lại khó quên một ai đó đã một lần bước qua trong tim đến thế. Đơn giản cũng chỉ là quên đi một nỗi buồn nào đó như thuở nhỏ. Nhưng ta chưa bao giờ làm được. Mỗi lần bước qua những con đường quen, vẫn còn ngoái đầu nhìn lại và ra sức tìm kiếm ai đó ở kia. Dẫu vẫn biết được rằng, người đã đi xa quá, ta chờ đợi cũng chỉ là vô ích mà thôi.
Đôi khi buồn, một mình cô độc, một mình khóc, một mình dỗ dành rồi tự nín thế nhưng chẳng hiểu nỗi buồn thực sự trong lòng mình ra sao nữa hay đơn thuần chỉ là nỗi sợ, nỗi nhớ không hình dạng. Ta giật mình thấy sợ, sợ một ngày mình chẳng còn dại khờ để tin lời người nói, sẵn sàng buông tay chẳng thiết tha lần nữa. Rồi sau bao năm tháng gặm nhấm nỗi cô buồn, mỏi mệt, ta cố tìm và chắp vá thứ tình cảm mỏng manh, không đủ sức. Bỗng thẫn thờ nuối tiếc những ngày xưa cũ đã qua, để lại trong lòng vô vàn dấu vết. Ta lưỡng lự giữa bao nhiêu lựa chọn trước mắt, là bước đi với con đường riêng của mình với thứ tình yêu miễn cưỡng, hay chấp nhận chờ đợi không lí do.
Trưởng thành là mạnh mẽ và dũng cảm nhưng cớ sao ta thấy lòng mình yếu mềm và nhỏ bé đến thế? Ta bỗng nhiên do dự với tất cả. Ta chấp nhận đi qua hết thương tổn, bão giông của thanh xuân, vắt kiệt hết tim mình để yêu một ai đó đến điên cuồng, rồi cũng tự mình buông tay vì một chút mỏi mệt, rồi lại đau đớn cô đơn lục tìm mọi kí ức để che lấp khoảng trống. Trưởng thành sao khó hiểu quá chừng?
Ngày mưa của thành phố.
Bước chân ta bất lực và mỏi mệt trên con đường đầy lá.
Ta tự lên tiếng hỏi lòng mình cần gì lúc này? Mình có thực sự muốn quay về những khoảng lặng an yên ngày xưa với tất cả dũng khí hay chẳng ngại ngần mà bước tiếp.
Trưởng thành rồi sao người ta cứ thích sống mãi dưới những trĩu nặng của nỗi buồn mà không dám đôi lần đặt gánh nặng trên vai xuống và trở về với những vô tư, ngây ngô của ngày xưa? Buồn thì cứ hét thật to, cười thật nhiều cho chóng vánh quên đi cớ gì phải bân tâm lo nghĩ, im lặng một mình chẳng dám nói?
Trưởng thành thực sự khó hiểu quá. Khi lớn rồi, có lẽ người ta khiến mọi thứ trở nên hỗn tạp và mệt mỏi quá chăng? Hay vì họ phải rạn nứt khi đi qua bao thương tổn, chắp vá, hanh hao của cuộc đời?
---------------------------------------------------------
Tác giả: Nắng – Girly.vn
Thực hiện: Yo Le - RadioMe Nối dài yêu thương
Những bài viết, chia sẻ của bạn, hãy gửi về địa chỉ: camxuc@i-com.vn nhé.
Bạn và ba chiếc mặt nạ trong đời
Cho dù bạn có mang trong mình bao nhiêu chiếc mặt nạ đi chăng nữa nhưng nếu dùng sự chân thành của mình mà sống với người khác thì bạn cũng sẽ nhận lại từ họ sự chân thành.
Khi tôi có những nỗi buồn thật đẹp
Có thể bạn không biết, nhưng nỗi cô đơn của những người đứng một mình thường rất đẹp. Người đi một mình trên một con đường dài luôn cần nhiều kiêu hãnh...
Trời cách đất chỉ đúng 1 mét, biết cúi đầu mới có thể thành công
Cúi đầu không phải nịnh hót, bợ đỡ, mà là sự thấu hiểu nhân sinh, biết được khả năng của bản thân nên sẵn sàng đối mặt với hiện thực, khiến tầm nhìn của mình trở nên rộng rãi thoáng đãng.
‘Truyện ngụ ngôn về miếng phô mát’: Đời chỉ thay đổi khi chúng ta thay đổi
Câu chuyện "Who moved my cheese" (Ai đã lấy miếng phô mát của tôi) nổi tiếng lan truyền khắp thế giới tuy rất đơn giản nhưng lại ẩn chứa một ý nghĩa vô cùng to lớn về mặt tích cực của việc thay đổi thái độ sống.
Lời khuyên của một chú mèo trong truyện làm thức tỉnh hàng triệu người trẻ về con đường mình đang đi
Chúng ta có quá nhiều lo lắng, chúng ta có quá nhiều sự thõa hiệp và chúng ta sợ sai lầm. Nhưng bạn à, thật ra người ta không học được gì nhiều từ sự chiến thắng. Trái lại những sai lầm sẽ nâng chúng ta qua giông bão cuộc...
Chuyện chú voi lớn lên trong rạp xiếc và những ‘rào cản vô hình’ ngăn con người đến thành công
Bạn thân mến, chắc hẳn trong cuộc đời, sẽ có lúc chúng ta nhận ra mình chẳng khác gì những chú voi trong rạp xiếc bởi lối sống nguyên tắc cứng nhắc, sự nhút nhát và tham vọng được bình yên cả đời. Nguyên tắc có thể là lý do...
Nhiều khi, hài lòng với cuộc sống cũng là một cách trân trọng bản thân...
Bạn thân mến, đã bao giờ bạn so sánh mình với người khác và bỗng dưng cảm thấy tự ti vì họ có một cuộc sống giàu có hơn mình, giỏi giang, thành đạt hơn mình? Thực ra, cuộc đời luôn công bằng với mỗi người các bạn à. Mỗi...
Khi thất vọng hãy thử đổi góc nhìn, những gì bạn thấy sẽ có sắc màu khác
Kỳ thực, hết thảy những cố gắng của chúng ta không hề uổng phí, chỉ là có những kết quả được triển hiện trước mắt, có những kết quả lại giấu mình ở một nơi nào đó, có những thành quả mắt người nhìn thấy được, lại có những thành...
Nghe Nhiều Nhất
- Có 1 kiểu phụ nữ khiến đàn ông cả đời...
- Hối tiếc cỡ nào cũng không sửa được quá khứ,...
- Sự may mắn không phải một chiếc bánh từ trên...
- 5 dấu hiệu cho thấy bạn đang ngày càng trở...
- Phúc đức của người phụ nữ vào nửa đời còn...
- Đây là 5 tâm thái thường có của những người...
- 4 kiểu phụ nữ sẵn sàng làm tình nhân cho...
- Cưới sớm hay muộn không quan trọng bằng tìm thấy...
- Phụ nữ muốn đàn ông mê mệt cả đời không...