Nghe nói mình chia tay - Phần 1
Phủ nhận quá khứ của bản thân là điều tồi tệ nhất tôi từng làm. Nếu ai đó đã từng yêu, đã từng thất bại và đau khổ sẽ là người hiểu rõ nhất cảm giác đó.
Phủ nhận quá khứ của bản thân là điều tồi tệ nhất tôi từng làm. Nếu ai đó đã từng yêu, đã từng thất bại và đau khổ sẽ là người hiểu rõ nhất cảm giác đó. Chúng ta có xu hướng mong mỏi được quên đi những nỗi đau và cố gắng làm mọi cách để tách nó ra khỏi cuộc sống hiện tại của mình, dù rằng điều đó gần như không thể. Chúng ta cũng hy vọng việc cách ly vết thương sẽ giúp mình ổn hơn, nhưng rồi chúng ta lại nhầm lẫn, lại quẩn quanh đâu đó với những vết thương mới trong khi vết thương cũ chưa được lành da.
Tôi lặn ngụp trong mọi thứ rắc rối từ sau mối quan hệ đổ vỡ, tiếp đó là học cách để xa lánh người mình từng yêu thương cũng như tất cả những gì liên quan đến kỷ niệm cùng người ấy. Vậy mà bây giờ, tôi lại giống một gã lẩn thẩn nhặt nhạnh từng chút ký ức đã một thời cố gắng xóa đi.
Sau khi chạy ngược chạy xuôi với những ngày dài mỏi mệt, tôi trở về với cột mốc ban đầu, với người con gái đã khiến mình tổn thương và chính cô ấy cũng bị tổn thương không ít lần. Mối quan hệ của chúng tôi trở nên khôi hài một cách khác lạ. Giống hệt một nốt nhạc chói tai vang lên giữa một bản nhạc buồn da diết. Đó là khi tôi gặp lại cô ấy, giữa một ngày lãng đãng mây bay, giữa lúc tôi như hóa kẻ si mê ngây dại, rồi đột nhiên bắt gặp cô ấy mỉm cười.
Chúng tôi yêu nhau hai năm về trước, cuộc tình kéo dài cũng vừa tròn hai năm. Tôi là người chủ động, cô ấy cũng ý thức được rằng cô ấy xinh đẹp và có khá nhiều vệ tinh xung quanh nên việc tôi theo đuổi cô ấy mất một khoảng thời gian khá dài. Dù vậy tôi vẫn là người thắng cuộc, nhận được cái gật đầu của cô ấy, có được trái tim cô ấy, một cách toàn vẹn nhất.
Lật lại quá khứ là một chuyện xuẩn ngốc, đắng lòng với chuyện của quá khứ lại là một chuyện ngốc nghếch hơn. Nhưng kể từ khi gặp lại cô ấy, một cách rất tình cờ, tôi nhận ra rằng quá khứ cứ thế ùa về, như một thước phim quay chậm. Mà tôi, kẻ lữ khách đơn độc trên cuộc hành trình tìm quên của mình cứ lững thững bước đi, nửa muốn quay đầu trở lại nơi từng bắt đầu, nửa muốn bước thật nhanh để đi được thật xa. Rắc rối và đầy mâu thuẫn.
Trước khi chia tay, chúng tôi có một số những lần cãi vã, hầu hết những cuộc cãi vã đều kéo dài, cô ấy khóc và tôi là người lạnh lùng bỏ đi. Tôi nhớ rất rõ nguyên nhân của mỗi lần xích mích ấy. Có lần là do tôi đi chơi cùng một cô em gái chẳng họ hàng thân sơ gì, chỉ là quen biết xã giao, và cô ấy hỏi tôi, tôi trả lời, cô ấy nổi giận. Có lần là tôi mua quà cho một cô em gái khác, tất nhiên cũng chỉ là xã giao vì tôi vốn là con một, cô ấy biết được, chúng tôi lại bắt đầu cãi nhau. Lần khác, hình như cũng liên quan đến một cô em gái khác, và những lần sau cũng vậy.
Tôi có quá nhiều mối quan hệ xã giao bè bạn, lại có quá nhiều những cô em gái kiểu đó, đều có phần quan tâm, không nhiều thì ít. Cô ấy quá nhạy cảm với những mối quan hệ xã hội, cô ấy cảm thấy không an toàn trong tình yêu của tôi, cô ấy nổi giận, và chúng tôi dần dần trở nên xa cách. Thậm chí, chúng tôi xa cách đến mức, không có bất cứ một lời chia tay chính thức nào cả. Chỉ là cô ấy hờn dỗi còn tôi thì im lặng, cũng chẳng lên tiếng làm lành, chúng tôi cứ thế đi ra khỏi cuộc sống của nhau. Vốn dĩ rất khó để trở thành một đôi, song lại quá dễ dàng để lạc mất tay nhau.
Sau khi chia tay cô ấy, tôi vẫn có ngần ấy mối quan hệ, thậm chí còn mở rộng nhiều hơn, có nhiều cô em gái xã giao hơn. Tôi sắp xếp cẩn trọng mức độ của mỗi người bọn họ, nhưng tôi quên mất việc đánh giá mức độ quan trọng của cô ấy đối với cuộc sống của mình. Tôi mặc định rằng chúng tôi không hợp nhau, và cũng mặc định rằng chúng tôi đã đủ nhận ra điều đó để rồi đi lướt qua nhau.
Cuộc sống không đơn thuần như tôi nghĩ, cảm xúc cũng không đơn thuần như tôi nghĩ. Cô ấy là một người không có nổi một centimet trong cái bảng sắp xếp mức độ quan trọng của tôi, nhưng cô ấy lại là người tác động nhiều nhất đến suy nghĩ của tôi. Để rồi sau khi tôi lăn vào cuộc sống, chìm trong những mối quan hệ ngổn ngang, người mà tôi nhớ nhất mỗi khi nhắm mắt đi ngủ là cô ấy, người mà đầu tiên tôi nghĩ đến khi bắt đầu một ngày mới cũng là cô ấy. Việc đó là việc tồi tệ nhất đã diễn ra trong quãng thời gian tồi tệ nhất – quãng thời gian của việc hậu chia tay.
Tôi tình cờ gặp lại cô ấy một lần nữa, cũng vẫn chỗ cũ lần trước tôi có việc ghé ngang qua. Lần này là tóc búi tròn sau gáy, ngồi nói chuyện vui vẻ với bạn bè, dáng vẻ thoải mái vô ưu. Tôi có chạnh lòng nghĩ lại, trong quá khứ khi còn yêu tôi, hình như cô ấy chưa từng được thoải mái tự do như thế. Vì lẽ gì mà bất giác tim tôi hơi nhói, lồng ngực căng tức và cổ họng như nghẹn lại, những lời xưa cũ văng vẳng bên tai.
– Anh luôn có những người quan trọng để quan tâm, thế còn em thì sao? Em là gì?
– …
– Em chưa bao giờ thấy an toàn khi yêu anh…
Cuộc hội thoại ngắn ngủi chỉ có tiếng nấc nghèn nghẹn của cô ấy, không phải vì lúc ấy tôi không nói gì, mà tôi đã nói rất nhiều, nói những câu khiến cô ấy đau lòng, đến mức tôi còn chối bỏ nó ở hiện tại và không muốn nhớ lại. Có một điều lạ là, dù chúng tôi cãi nhau nhiều như thế, mỗi lần đều căng thẳng và tức tối, cô ấy cũng tỏ ra rất uất ức, nhưng chưa một lần nào cả hai chúng tôi nói ra lời chia tay. Tôi không rõ lắm điều mình nghĩ, nhưng có lẽ lúc bấy giờ, chúng tôi đều xem trọng mối quan hệ của mình với đối phương, vẫn muốn cùng nhau gìn giữ nên không một ai nói ra hai từ cay đắng đó.
Còn tiếp...
(...)
---------
Tác giả: Sưu tầm
Thực hiện chương trình: Nhím Xù, Mặt Nạ & nhóm sản xuất RadioMe
Hãy cùng chia sẻ những tin bài hay và ý nghĩa với RadioMe qua địa chỉ hòm mail camxuc@i-com.vn các bạn nhé!
Lời tỏ tình của hoàng hôn - Phần 2
Những hồi ức tươi đẹp bừng lên như nắng mai giữa quãng thời gian u tối ấy, những tia nắng ấy là Quân chứ không phải ai khác, đã sưởi ấm và tỉnh thức những giấc mơ tôi. Tôi hồ hởi vì câu trả lời cho lời tỏ tình của...
Lời tỏ tình của hoàng hôn - Phần 1
Tôi bên Quân không quá lâu nhưng thứ tình cảm đã có với Quân khó có gì thể thay thế được. Quân là người đã thổi vào trong tôi một nguồn sống khác. Không có cậu ấy, chắc gì tôi qua nổi nỗi tuyệt vọng và nhận ra cuộc đời...
Truyện ngắn: Lọ mứt bị bỏ rơi
Hà đảo mắt quanh, tìm người nào có cảm tình để bắt chuyện. Người ngồi sát cô là một bà già chừng bảy mươi, đang đọc say sưa một cuốn tiểu thuyết dày.
Truyện ngắn 5 giây - Phần 1
Một ngày đông gió lạnh rít từng cơn, nơi đường phố đông người qua lại, cậu tiến về phía tôi, bất chợt trong vài giây ngắn ngủi như cánh hoa anh đào lìa khỏi cành, tôi nhận ra chúng ta không là của nhau nữa rồi...
Truyện ngắn Dù chỉ là thoáng qua - Phần 1
Nhưng dù chỉ là thoáng qua, tôi vẫn sẽ nhớ về cậu ấy. Đến bao giờ, thế gian ngừng.
Truyện ngắn 5 giây - Phần 2
Cứ như thế, dường như cậu đã quên tôi nhiều hơn một chút. Thật đáng buồn là ngày nào cũng thấy nhau nhưng lại giống như chưa bao giờ gặp, ánh mắt thường đập vào nhau nhưng dường như là vô hình. Tôi tự nhủ rằng cậu đang lo cho...
Dù chỉ là thoáng qua - Phần 4
Thời điểm tôi nhận được tin nhắn bất ngờ ấy, thành phố đã bước vào mùa xuân năm sau.
Truyện ngắn Dù chỉ là thoáng qua - Phần 3
Tôi vội vàng dừng lại để chạm vào mu bàn tay của Đông Vũ, vẫn lạnh buốt. Nhưng lần này cậu không rụt tay lại mà để mặc tôi nắm chặt lấy nó.
Nghe Nhiều Nhất
- Có 1 kiểu phụ nữ khiến đàn ông cả đời...
- Hối tiếc cỡ nào cũng không sửa được quá khứ,...
- Sự may mắn không phải một chiếc bánh từ trên...
- 5 dấu hiệu cho thấy bạn đang ngày càng trở...
- Phúc đức của người phụ nữ vào nửa đời còn...
- 4 kiểu phụ nữ sẵn sàng làm tình nhân cho...
- Cưới sớm hay muộn không quan trọng bằng tìm thấy...
- Phụ nữ muốn đàn ông mê mệt cả đời không...