Quán Bên Đường - Phần 10

04-02-2016
  0   622


Anh ta đi liền ra ngoài một lúc khoảng năm phút sau, bỗng hai người trong này nghe có tiếng kêu ngoài đó. Lý và Vọng cùng chạy ra và chứng kiến một điều kỳ lạ: Dưới huyệt cỗ quan tài mở nắp đang có một bộ xương nằm trong đó!


- Ai vậy? Sao lại...


Lý ngạc nhiên hỏi, trong lúc Vọng gật gù:


- Phờ Linh đó! Vậy là cô ấy đã thay ta vào cái nơi mà đáng lý ta phải nằm. Tội nghiệp, cả một đời không một ngày sung sướng....


Đích thân Vọng đóng nắp quan tài lại, rồi cũng chính anh lấp đất cát đắp thành một nấm mộ còn đẹp hơn là mộ do Lý đắp cho anh.


Chuyện không lạ với Vọng, nhưng là một ngạc nhiên lớn đối với Lý. Buổi chiều hôm sau, khi Lý và Vọng bước ra mộ thăm Phờ Linh thì gặp một người quỳ gối ở đó. Người ấy là Phi Nga!


Vọng không nói một lời, bởi hình như anh đã đoán biết trước, nhưng Lý đã lên tiếng hỏi ngay:


- Cô còn dám tới trước mộ người mà cô đã ra tay ác độc hay sao.


Cô ta không đáp, cho đến khi Vọng đưa tay đẩy nhẹ một cái, cả thân thể cô ta ngã xuống bất động! Vọng lúc này mới lên tiếng:


- Sự trả giá dù là muộn màng cũng cần thiết.


Phi Nga đã chết ngay từ lúc quỳ!


Hai Tùng chừng như đã trút được gánh nặng ngàn cân, anh ta thở phào và nói:


- Tôi cũng được sống lại rồi!


Vọng hiểu, chỉ có Lý là thắc mắc:


- Anh nói thế là sao?


Hai Tùng nhìn sang Vọng rồi mới trả lời:


- Những gì cậu Vọng nếm trải qua, tôi sợ sẽ đến phiên mình, nên mấy hôm nay tôi không dám nói gì, kể cả khi cậu Lý hỏi. Giờ thì tôi hoàn toàn yên tâm rồi.


Anh ta kéo tay Lý đi:


- Cậu muốn biết chuyện thì theo tôi.


Anh ta quay lại Vọng và dặn:


- Cậu Vọng cứ ở nhà nghỉ ngơi, tôi dẫn cậu Lý đi đằng này chút nữa sẽ trở về. Hôm nay mình phải mở tiệc ăn mừng lớn.


Lý quan tâm đến xác của Phi Nga, thì chính Vọng đã nói:


- Cậu đừng lo cho con người cùng hung cực ác này. Thứ này có để giữa rừng thì thú dữ cũng chê, không ăn thịt đâu!


Lý theo Hai Tùng đi về hướng bản Klông Bức: Tới một cây cổ thụ có tán lá rộng hầu như che khuất cả ánh mặt trời không chiếu được xuống mặt đất, Tùng chỉ và nói:


- Đây chính là nơi cô Phờ Linh bị Phi Nga cho người trói vào chân cây rồi bỏ suốt đêm. Con hổ tinh nổi tiếng vùng này đã xuất hiện vào lúc nửa đêm, và chuyện tồi tệ nhất đã xảy ra. Sáng hôm sau, khi tôi đi bẫy thú ngang qua đây thì chỉ còn thấy xác Phờ Linh không trọn vẹn, bên cạnh đó là một mụ đàn bà lạ, mặt mũi hung ác đang cất tiếng cười như điên, vừa nhảy nhót như đang thoả mãn chuyện gì đó. Đúng lúc ấy thì cô Phi Nga xuất hiện cùng với vài người nữa. Tôi nghe chính miệng cô Phi Nga nói với mấy người kia: Hổ tinh sau khi ăn được con gái đồng trinh như con Phờ Linh thì được hoá kiếp, được trở thành người. Bà già kia chính là con hổ cái đó. Từ đó, mụ ta quản lý vong hồn Phờ Linh, sai đi làm việc gì mụ ta muốn, nếu không làm thì sẽ bị đánh đập, hành hạ.


Hai Tùng ngừng một lúc rồi kể tiếp:


- Tôi bị cô Phi Nga hăm doạ, nếu tôi kể lại chuyện mắt thấy tai nghe cho bất cứ ai thì sẽ bị hoạ như Phờ Linh, nên từ đó tôi không dám hé môi. Kể cả việc cậu Vọng bị hại, tôi cũng biết mà không dám nói.


- Ai hại Vọng?


- Vọng uống phải nước giải khát có pha nước dãi của hổ tinh? Nước đó ở chính cái quán nước bên đường mà cậu biết.


Lý nghe kể mà lạnh cả người, bởi anh đã một lần uống nước ở đó! Cũng may, ngay lúc ấy Hai Tùng đã nói tiếp:


- Vọng bị Phi Nga ghen nên mới bày ra cho cậu ấy uống thứ nước đó, do chính con hổ tinh là mụ chủ quán pha chế. Lòng ghen tuông đã làm cho cô Phi Nga mất cả lý trí, chứ với người khác thì cô ta chưa hề hại ai. Cậu có uống nước ở đó cũng không sao, như tôi, đã nhiều lần tôi đi qua đó và uống mà đâu có sao...


Càng nghe kể Lý càng căm giận Phi Nga, anh cho rằng cô ta bị chết như vậy là đáng đời! Anh bảo Hai Tùng:


- Anh cũng nên nói hết chuyện này cho Vọng nghe, để nó cảnh giác từ đây về sau.


- Tôi nghĩ cậu Vọng không phải là không biết. Biết mà vẫn để cho bị hại, bởi cậu ấy quá yêu Phờ Linh, chỉ muốn bằng mọi cách được sống cùng với người mình yêu.


Lý chỉ biết lắc đầu. Anh cho rằng Hai Tùng nói đúng...


Hai người trở về nhà thì nghe Vọng hí hửng khoe:


- Mình có thể không mất Phờ Linh!


Vừa nói, Vọng vừa đưa ra một chiếc lá to, trên đó viết chi chít những chữ tuy không đẹp, nhưng cũng dễ đọc.


- Vật này Phờ Linh lén để dưới gối tôi lúc nãy khi tôi chợp mắt một lúc. Chữ viết này là do tôi dạy cho cô ấy biết viết, và nói là chỉ viết cho tôi đọc thôi. Cô ấy mới viết đây, nên những lời này là nói cho tôi biết chuyện hiện tại giữa chúng tôi. Đây, cậu đọc đi!


Lý cầm lấy và đọc. Phờ Linh viết đầy chiếc lá to, nhưng chỉ có câu cuối cùng khiến cho Lý quan tâm: "Anh cứ ở lại đây, đêm đêm chúng ta gặp nhau. Đợi khi hết hạn, hy vọng một ngày không xa, chúng ta có thể gần nhau ở chốn dương thế..."


Vọng siết chặt tay Lý:


- Mình tin điều này là thật! Mà cho dù như không thật, thì mình vẫn ở đây để rồi đêm đêm Phờ Linh về với mình. Bấy nhiêu đó đủ quá rồi!


Lý trở về thành phố sau đó một tháng. Và thật đều đặn, tháng nào anh cũng nhận được thư của Vọng báo những tin vui: Mình hầu như có thể gặp Phờ Linh bất cứ lúc nào mình muốn. Chỉ việc đốt hương khấn là nàng về ngay...


Còn Hai Tùng thì cũng báo cho Lý hay:


- Không biết có đúng như lời cậu Vọng nói hay không, chỉ thấy hằng đêm cậu đều đi ngủ sớm và phòng riêng của cậu ấy nhiều lúc tôi nghe có tiếng cười trong trẻo của con gái!

 

Youtube

Facebook Fanpage

1