Tháng ba, tháng tư - Phần 3
Vài ngày sau bữa tiệc sinh nhật Ái bắt tay vào vẽ tác phẩm mới. Cô bạn lại dành phần lớn thời gian trong phòng riêng. Tôi cố không làm phiền Ái nhưng không hiểu sao lòng dạ cứ bồn chồn không yên. Biểu hiện của Ái khiến tôi lo lắng. Cứ mỗi ngày trôi qua, gương mặt cô bạn dường như càng thêm tối, ánh mắt thất thần giống kẻ vừa đánh mất vật trân quý. Trong gạt tàn những đầu mẩu thuốc vô tình tăng lên, rượu trong tủ cũng vơi đi nhanh chóng. Cho đến một ngày, khi tôi đang lúi húi làm bữa tối trong bếp bỗng nghe thấy một tiếng động lớn. Tôi hoảng hốt chạy ra, gần như kinh hoàng. Ái đứng giữa cầu thang, tóc tai rối bù, mắt đỏ vằn, chiếc điện thoại tung toé thành nhiều mảnh nhỏ dưới chân.
- Ái! –Tôi gọi, giọng run run.
Ái ngẩng lên nhìn tôi, khuôn mặt có vẻ đáng sợ, tăm tối tuyệt vọng không thể diễn tả bằng lời. Cô bạn lao xuống, gạt mạnh tôi sang bên, chạy thẳng ra cửa. Lúc tôi cố nén cơn đau, đứng dậy gắng gượng đuổi theo thì Ái đã mất hút. Bầu trời tối như nước, không trăng không sao, ánh đèn cao áp toả ra hai bên đường không chút ấm áp mà mang vẻ lạnh lùng thê lương. Tôi rùng mình, rút điện thoại bấm lia lịa. Thế nhưng chỉ trong khoảnh khắc những ngón tay đã cứng lại. Tôi nhắm mắt. Hình ảnh chiếc điện thoại vỡ tan tành trên những bậc cầu thang hiện lên rõ mồn một.
Ái mất tích gần một ngày, tới tận trưa hôm sau mới lảo đảo mò về, người nồng nặc mùi rượu. Vừa được đỡ lên giường cô bạn đã vùi mình vào gối ngủ mê mệt. Nhìn hai hàng lông mày chau lại trên khuôn mặt hốc hác, tôi vừa thương vừa giận, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Căn phòng nồng mùi màu vẽ, giấy bày đầy trên sàn nhà. Tôi chùi mắt, đứng dậy mở hé cửa sổ cho thoáng khí. Vệt nắng yếu ớt được thể len vào, rọi xuống nền nhà. Thở dài, tôi cúi xuống dọn dẹp đống giấy tờ bừa bộn phía dưới.
Có tờ trắng tinh, có tờ bị vò nát hoặc xé rách, lại có tờ lem nhem đủ loại màu, nhưng nhiều nhất là các bức vẽ bằng bút chì. Những bức tranh dang dở. Vẽ những người phụ nữ có mái tóc rất dài, rất mềm mại. Hoặc có thể chỉ là một. Bởi tất cả những người phụ nữ trong tranh đều có chung đặc điểm: khuyết mất khuôn mặt.
Như thể người phụ nữ ấy là một bóng ma lẩn quất trong sương mù. Như thể…người vẽ không tài nào nhớ nổi khuôn mặt của người mình muốn vẽ. Tôi nhìn Ái, rồi lại nhìn các bức hoạ. Từng nét chì mảnh mai thoạt nhìn tưởng là vô tri mà lại cất giấu trong đó biết bao nỗi khắc khoải, biết bao dằn vặt xót xa…
Trái với dự đoán của tôi Ái ngủ rất ít. Cuối buổi chiều là cô bạn đã dậy, hoàn toàn tỉnh táo và bình tĩnh. Trước khi tôi kịp thắc mắc bất cứ điều gì, cô bạn đã rút quần áo bước vào phòng tắm. Ái tắm rất nhanh, chỉ một loáng là xong. Khi cô trở ra, bộ quần áo nhàu nhĩ đã được thay bằng bộ vest đen lịch sự; mái tóc rối bù cũng gội sạch, sấy khô, túm gọn sau gáy. Ái chỉ tay về phía tôi:
- Cậu cũng đi thay quần áo đi! Chọn bộ nào tối màu thôi!
- Đi đâu? –Tôi ngơ ngác hỏi lại, linh cảm có điều tệ hại nào đó đang diễn ra.
- Đi dự đám tang – Ái đáp, giọng lạnh lùng hờ hững- Bố tớ chết rồi!
Đám tang của bố Ái là đám tang lớn nhất, hỗn loạn nhất mà tôi từng tham dự. Bà mẹ kế đang thút thít khóc bên linh cữu chồng vừa thoáng trông thấy Ái liền tức khắc hoá thành con hổ cái lao vào gào thét cắn xé. Hoá ra bố Ái mắc bênh hiểm nghèo đã lâu nhưng lại cố tình giấu diếm. Hoá ra trước khi qua đời ông ấy đã lập di chúc để lại ¾ tài sản cho con gái lớn, vợ và con trai chỉ được hưởng phần còn lại. Hoá ra… Ái bặm môi, bước qua người đàn bà điên cuồng kia, tới nhìn chằm chằm vào di ảnh bằng cặp mắt giận dữ khắc nghiệt. Lát sau cô bạn quay sang tôi, khẽ nhếch môi rồi dứt khoát kéo tôi rời khỏi nơi khủng khiếp đó.
Tôi nói:
- Muốn khóc thì cứ khóc đi!
Ái lắc đầu, đáp:
- Ông ấy không xứng! Mẹ tớ là do ai hại chết?
- Nhưng…-Tôi ấp úng.
Ái đứng dậy, cắt ngang:
- Tớ muốn về quê! Cậu đi cùng tớ, được không?
Ngồi xe suốt mười mấy tiếng đồng hồ nhưng Ái không tỏ ra chút mệt mỏi. Cô bạn giữ thắng lưng, mắt đăm đăm dõi ra ngoài cửa kính. Ngược lại là tôi lại kiệt sức, đầu ngoẹo sang bên, liên tục vật lộn giữa lơ mơ và tỉnh táo. Mẹ tôi và cả làng đón hai đứa bằng cái nhìn dò hỏi. Tôi kéo Ái vào buồng, nói : “Tụi con mệt quá!”. Mà mệt thật! Tôi vùi mặt vào chiếc gối cũ kỹ , ngủ mê mệt. Nửa đêm tỉnh giấc bởi tiếng cuốc kêu, quờ tay sang bên chỉ đụng vào một khoảng không lạnh ngắt. Tôi bật điện thoai, mặc quần áo, lần mò ra gian ngoài. Cửa chính chỉ khép hờ. Tôi lách ra, đóng cửa lại cẩn thận. Tôi không hốt hoảng. Tôi biết chính xác Ái đi đâu, ở đâu. Bầu trời vẫn tối tăm như thế, tôi chỉ lần mò đi theo trí nhớ. Đường làng êm dịu, mát rượi. Tôi tuột dép ném vào vệ đường, đôi chân trần cứ thế bước thấp bước cao lao vun vút về miền xưa cũ.
…Ái ngồi vắt vẻo trên cành cao nhất của cây gạo. Tôi trèo lên, mấy lần suýt trượt ngã. Đã bao lâu rồi tôi không trèo lên một cái cây, thật sự là lâu đến không nhớ nổi! Ái im lặng, khẽ nhích ra cho tôi ngồi cạnh. Không biết đã qua bao nhiêu thời gian cho đến khi giọng Ái vang lên, buôn buốt như sương giá mùa xuân:
- Ông ấy để lại cho tớ một lá thư. Nói ông ấy xin lỗi. Nói ông ấy ân hận. Nói ông ấy mong tớ có thể tha thứ. Thật dễ dàng làm sao! Người đã chết thì mọi chuyện đều quá dễ dàng! Chỉ có người bị bỏ lại…
Dường như Ái đang cười. Tôi ngoảnh sang nhưng đêm tối đã che mất biểu cảm trên khuôn mặt Ái, cẩn thận như đang gìn giữ một bí mật không thể tiết lộ.
- Tớ muốn vẽ mẹ. Nhưng dù cố gắng thế nào cũng không nhớ nổi khuôn mặt bà. Thật đáng sợ! Cứ như từ lâu lắm rồi bà không còn tồn tại trong tâm trí tớ nữa. Tớ cố nhớ ngày xưa mình yêu bà nhiều thế nào mà vẫn vô ích. Rồi tớ lại nhớ đến nỗi oán hận của mình, nhớ đến vì sao mẹ chết, hy vọng nhờ thế có thể kéo hình bóng bà ra khỏi lớp sương mù dày đặc. Và cứ thế…, tớ phát hiện ra trong nỗi oán hận của bản thân không chỉ có người đàn ông bạc bẽo ấy, mà còn có cả…mẹ. Tớ oán mẹ vì đã yêu người chồng của bà hơn tớ, vì đã coi trọng nỗi đau của mình hơn tớ, vì đã phũ phàng bỏ tớ ở lại. Gạo ơi, tớ biết làm thế nào? Không có tình yêu của mẹ, không có nỗi oán hận dành cho người đàn ông ấy tớ biết dựa vào cái gì mà sống đây?
Tôi khép mắt lại. Hai giọt nước mắt từ từ tuôn rơi. Rồi tay tôi tìm tay Ái, lặng lẽ siết chặt bàn tay cô đơn lạnh giá đó. Tôi nghe giọng của chính mình, xa xôi như tiếng gió trời vọng lại:
- Vậy thì hãy sống vì bản thân, vì chính cậu! Từ từ mà học, hôm nay chưa thể nhưng biết đâu một ngày nào đó sẽ có thể!
Tôi ngừng một lát rồi nói thêm:
- Ít nhất trên đời này còn có tớ…còn có tớ thương yêu cậu mà!
Bàn tay trong tay tôi khẽ run lên. Ái gục đầu vào vai tôi, im lặng. Tôi tưởng cô bạn đã ngủ thiếp nhưng lát sau lại cảm nhận được vai áo mình dần dần ướt thẫm. Đã qua hết một đêm. Mặt trời hiện ra ở đằng xa, hắt những hạt nắng đầu tiên lên chỗ chúng tôi ngồi. Cây gạo mơn mởn lá xanh, đâu đó trên những thân gỗ xù xì còn sót lại những vệt lửa rực rỡ.
Ba tháng sau, Ái bay. Mảnh đất này đã mang lại cho Ái quá nhiều thương đau, cô muốn rời xa nó để tìm lại cân bằng cho mình. Tôi tiễn Ái ra tận sân bay. Ngày Ái đi mưa rơi, dài hun hút. Nhưng tôi biết trời rồi sẽ hết mưa, rồi sẽ nắng. Cũng như tôi biết chắc chắn Ái sẽ quay trở về!
-------------
Nguồn: Sưu Tầm
Thực hiện chương trình: Nhím Xù - RadioMe Nối dài yêu thương
Hãy cùng chia sẻ những tin bài hay và ý nghĩa với RadioMe qua địa chỉ hòm mail camxuc@i-com.vn các bạn nhé!
Lời tỏ tình của hoàng hôn - Phần 2
Những hồi ức tươi đẹp bừng lên như nắng mai giữa quãng thời gian u tối ấy, những tia nắng ấy là Quân chứ không phải ai khác, đã sưởi ấm và tỉnh thức những giấc mơ tôi. Tôi hồ hởi vì câu trả lời cho lời tỏ tình của...
Lời tỏ tình của hoàng hôn - Phần 1
Tôi bên Quân không quá lâu nhưng thứ tình cảm đã có với Quân khó có gì thể thay thế được. Quân là người đã thổi vào trong tôi một nguồn sống khác. Không có cậu ấy, chắc gì tôi qua nổi nỗi tuyệt vọng và nhận ra cuộc đời...
Truyện ngắn: Lọ mứt bị bỏ rơi
Hà đảo mắt quanh, tìm người nào có cảm tình để bắt chuyện. Người ngồi sát cô là một bà già chừng bảy mươi, đang đọc say sưa một cuốn tiểu thuyết dày.
Truyện ngắn 5 giây - Phần 1
Một ngày đông gió lạnh rít từng cơn, nơi đường phố đông người qua lại, cậu tiến về phía tôi, bất chợt trong vài giây ngắn ngủi như cánh hoa anh đào lìa khỏi cành, tôi nhận ra chúng ta không là của nhau nữa rồi...
Truyện ngắn Dù chỉ là thoáng qua - Phần 1
Nhưng dù chỉ là thoáng qua, tôi vẫn sẽ nhớ về cậu ấy. Đến bao giờ, thế gian ngừng.
Truyện ngắn 5 giây - Phần 2
Cứ như thế, dường như cậu đã quên tôi nhiều hơn một chút. Thật đáng buồn là ngày nào cũng thấy nhau nhưng lại giống như chưa bao giờ gặp, ánh mắt thường đập vào nhau nhưng dường như là vô hình. Tôi tự nhủ rằng cậu đang lo cho...
Dù chỉ là thoáng qua - Phần 4
Thời điểm tôi nhận được tin nhắn bất ngờ ấy, thành phố đã bước vào mùa xuân năm sau.
Truyện ngắn Dù chỉ là thoáng qua - Phần 3
Tôi vội vàng dừng lại để chạm vào mu bàn tay của Đông Vũ, vẫn lạnh buốt. Nhưng lần này cậu không rụt tay lại mà để mặc tôi nắm chặt lấy nó.
Hạnh phúc vẫn luôn dành cho em, người đàn bà làm mẹ đơn thân!
“Nếu hôn nhân là địa ngục, nếu đàn ông quá bội bạc, hãy mạnh dạn là mẹ đơn thân đi em…”
Nghe Nhiều Nhất
- Có 1 kiểu phụ nữ khiến đàn ông cả đời...
- Hối tiếc cỡ nào cũng không sửa được quá khứ,...
- Sự may mắn không phải một chiếc bánh từ trên...
- 5 dấu hiệu cho thấy bạn đang ngày càng trở...
- Phúc đức của người phụ nữ vào nửa đời còn...
- 4 kiểu phụ nữ sẵn sàng làm tình nhân cho...
- Cưới sớm hay muộn không quan trọng bằng tìm thấy...
- Phụ nữ muốn đàn ông mê mệt cả đời không...