Thành phố của những người sống ảo - Phần 1

Thể hiện : Nhím Xù
Tác giả : Sưu tầm
06-02-2018
  0   2569

Hãy cùng Radiome lắng nghe list truyện ngắn Đánh thức yêu thương với câu truyện có tựa đề "Thành phố của những người sống ảo - Phần 1" bạn nhé!

 

Bảy giờ ba mươi phút, cô dùng nick quen thuộc vào phòng chat đợi Neo. Bảy giờ bốn lăm phút, nick cậu vẫn chưa sáng. Chưa bao giờ cậu trễ hẹn dù chỉ một phút.

 

Thế nhưng bây giờ ngoài dòng chữ Xin chào của cô hiện lên trên màn hình chat, cô không còn thấy bất cứ dòng chữ nào nữa. Rời bàn học, cô đến bên tủ lạnh lấy một chai nước suối rồi trở về vị trí cũ, vừa uống vừa ngẫm nghĩ. Cô còn nhớ có lần Neo từng nói. Nếu một ngày tớ trễ hẹn với cậu nghĩa là tớ có chuyện quan trọng, tớ cần phải suy nghĩ, bình tĩnh đối diện với cậu.

 

Biết Neo gần năm năm, tối nào cậu cũng online sớm vì cậu không muốn cô phải đợi. Chuyện quan trọng mà cậu nói ắt hẳn có liên quan đến cô nhưng đó là chuyện gì thì cô không đoán ra được.

 

Trong lúc đợi, cô di chuột dạo quanh nhà người ngày, địa điểm nọ, để lại vài câu comment giết thời gian. Bỗng dưng tay cô ngừng lại ở một nick mà khá lâu rồi cô quên bẵng mất. Là mối tình đầu của cô năm cô hai mươi tuổi.

 

Mỗi khi nghĩ về người cũ trong tiềm thức cô luôn mang cảm giác sợ hãi, trái tim run rẩy. Cô quờ quạng tìm chai nước suối, không may rơi xuống. Nước lênh láng khắp nhà. Cô vội lấy khăn lau.

 

Anh nói cô còn thơ ngây, không biết cách yêu nên quyết định chia tay. Không biết cách yêu ư? Nhưng sao khi xa anh, cô lại buồn và nhớ nhung như vậy.

 

Cô nhắm mắt nhấn chuột vào nick người cũ. Quả đúng như cô nghĩ, họ đã cưới nhau. Ảnh cô dâu, chú rể với những nụ cười duyên dáng đập vào mắt cô, lòng cô dần chìm sâu dưới đáy đại dương.

 

Hồi lâu, cô bình tâm trở lại, quay về phòng chat, tiếp tục đợi Neo.

 

Thành phố này có người hạnh phúc, có người cô đơn tìm niềm vui thường nhật bằng việc lang thang trên mạng mỗi ngày ba tiếng. Gặp gỡ, nói chuyện, hiểu được cảm xúc của nhau qua những dòng entry ngắn. Cậu thất tình à, tớ cũng vậy, cùng cảnh ngộ thôi thì kết bạn nhé! Vậy là xong một ngày.

 

 

Cô và Neo quen nhau khi họ vừa tròn đôi mươi, xuân xanh phơi phới nhưng khi ấy trong tim mỗi người đều mang một vết thương lòng. Họ cứ sống như thế, ngày nay qua ngày khác, tháng này qua tháng khác, dần quên lãng cuộc sống thực tại. Đến một ngày con người cô đơn kia đã không còn để tâm đến những nỗi đau nữa. Cô nhận ra một điều: để chữa lành vết thương, cách duy nhất là đối mặt với nó.

 

Cô và Neo bây giờ đã bước sang tuổi 25. Neo nói. Chúng ta nên học lại cách yêu đi cậu ạ. Chúng ta đã mất quá nhiều thời gian ngu ngốc cho những cuộc tình chớp nhoáng rồi.

 

Ba ngày liên tiếp, Neo không lên mạng. Ngày cuối cùng của tháng tư, cô đọc được những dòng entry của cậu. Dù cậu không tag nhưng cô biết là cậu viết cho cô. “Xin lỗi đã đi đột ngột mà không nói gì với cậu. Tất cả là vì... là vì tớ thích cậu. Tớ sợ đối diện với điều này, sợ mình yếu mềm khi cứ tiếp tục nói chuyện với cậu. Thứ lỗi cho tớ nhé.”

 

Cô thẫn thờ rất lâu đọc đi đọc lại mấy dòng ngắn ngủi ấy, nghiền ngẫm cuối cùng cô cũng hiểu ra câu nói mà Neo từng nói. Nếu một ngày tớ trễ hẹn với cậu nghĩa là tớ có chuyện quan trọng, tớ cần phải suy nghĩ, bình tĩnh đối diện với cậu. Giờ thì cô đã biết chuyện quan trọng Neo đề cập đến là chuyện gì. Nước mắt cô đột nhiên ứa ra.

 

Sau khi Neo biến mất, không một lời tạm biệt dù lý do là vì cô đi chăng nữa, cô có bạn mới. Người bạn này có nick là Kang. Chính anh là người chủ động kết bạn với cô. Sau vài lần trò chuyện, cô thu thập được một số thông tin của Kang: bằng tuổi cô nhưng sinh trước cô một tháng và cứ khăng khăng đòi cô gọi mình là anh, tính tình cởi mở, phóng khoáng, rộng lượng, đấy là do Kang tự nhận xét về mình, cô chưa tiếp xúc ngoài đời chưa biết những gì Kang nói là đúng hay sai. Công việc của anh là kỹ thuật viên, và một điều nữa anh sống cùng thành phố với cô.

 

Thế giới này quả thật nhỏ bé và trùng hợp, những người bạn mà cô quen biết đều sống ở thành phố X, một thành phố với ánh đèn điện rực rỡ mỗi tối, ồn ào và sầm uất. Về đêm từ các quán cà phê, các quán bar rộn lên tiếng nhạc cuồng nhiệt. Cô sinh ra và lớn lên ở thành phố này nhưng chưa một lần đặt chân đến những náo nhiệt ấy, phần lớn thời gian ngoài việc vẽ vời, cô chủ yếu lướt web. Bao chuyện vui buồn, cô chụp hình rồi post lên trang cá nhân để nhận được sự đồng cảm của các bạn từ khắp mọi miền đất nước. Bạn bè nói cô sống ảo, cô chỉ biết cười nhẹ rồi phớt lờ. Có như vậy cô thấy mình mới thực sự tồn tại ở giữa cái xã hội vốn chỉ chứa những sự dối trá. Nếu không online, cô cũng chẳng biết mình nên đi đâu để giải tỏa tâm trạng. Cuộc sống bình lặng quá cô sợ mình sẽ hóa thành người vô cảm, không còn biết đến yêu thương là gì. Trong list friends của cô, có những người cô chưa hề nói chuyện lần nào nhưng cũng có vài người từ lúc quen cô đã kết thân với họ, mở ra một tình bạn lâu dài.

 

 

Một tối bình yên ba ngày trước, Kang đột nhiên đề nghị. Chúng ta gặp nhau đi.

 

Em chưa sẵn sàng. Cô đáp.

 

Tụi mình quen nhau cũng lâu rồi, em còn ngần ngại gì nữa hơn nữa chúng ta lại ở chung thành phố.

 

Cô đọc dòng chữ hiện lên trong khung chat, bất chợt không biết phải gõ gì.

 

Em cần thời gian. Hồi lâu sau, cô gõ từng chữ. Tốc độ đánh chữ của cô rất chậm.

 

Vậy cho em một ngày thôi.

 

Sau một ngày, cô đồng ý gặp Kang tại quán cà phê gần ngay trung tâm thương mại thành phố. Không quá khó để họ nhận ra nhau vì cả hai đều đã xem hình của đối phương trên ảnh bìa tường nhà họ. Ngoài đời thường, Kang kiệm lời, anh chỉ nói những gì cần nói và luôn khiến cô cười. Đôi lần nhìn sâu vào đôi mắt của Kang, cô cảm thấy quen thuộc, dường như cô đã từng nhìn thấy đôi mắt thăm thẳm ấy ở đâu rồi nhưng lại không tài nào nhớ ra nổi.

 

Nửa năm sau, Kang ngỏ lời yêu cô. Cô chấp nhận, không một giây suy nghĩ. Vì cô đã phần nào hiểu hết con người anh, chính trực và đứng đắn. Dù bận cách mấy cũng luôn nhắn cho cô vài tin, hỏi cô ăn uống gì chưa, mùa đông đến rồi nhớ mặc thêm áo, đi tất vào nhé. Những lời quan tâm nhỏ nhặt thôi cũng làm tim cô xao xuyến. Dường như khi lớn lên, qua thời gian con người càng trở nên cứng cáp hơn, và nhờ vậy họ yêu một ai đó cũng khác so với thời niên thiếu bồng bột, nông nổi.

 

Cô bắt đầu làm cơm mang đến văn phòng của Kang. Cô đợi đến khi nào anh ăn xong rồi mới xách về. Tình yêu giữa họ nhẹ nhàng, không cách trở vậy mà không hiểu sao mỗi lần ngồi đối diện với Kang, cô lại nghĩ tới một chàng trai khác tên là Neo, chat với cô gần năm năm. Khoảng thời gian khá dài nhưng Neo chưa một lần yêu cầu cô gặp mặt. Chỉ một lần duy nhất Neo gửi cho cô xem ảnh chân dung của cậu nhưng chỉ chụp nửa khuôn mặt với đôi mắt sáng ngời, sâu hun hút.

 

"Lạnh lắm hả?" Kang cất tiếng, quấn khăn quanh cổ cô. Bàn tay anh cọ nhẹ vào má cô, rất ấm. Cô chỉ biết thở nhẹ, lại ngồi thừ người đưa mắt nhìn dòng người đi về ngoài phố. Từng đợt gió thổi liên hồi, tay cô được sưởi ấm bởi tay Kang. Chưa có chàng trai nào chăm sóc, lo lắng cho cô như Kang. Đến giờ cô vẫn chưa dám tin là cô đang trong giai đoạn yêu đương say đắm với một chàng trai bước ra từ thế giới ảo. Cô vẫn luôn nghe mọi người phán rằng đừng tin vào tình yêu trên mạng, chỉ toàn lừa đảo không thôi. Lẽ nào cô lại là người may mắn trong số ấy?

 

Như thường lệ, bảy giờ ba mươi phút, cô lại vào phòng chat đợi Neo. Cô vẫn luôn hy vọng rằng một ngày nào đó cậu sẽ trở lại, nói với cô lời chào quen thuộc. Cô bỗng nhận ra mình đang nhớ cậu ấy. Yêu Kang nhưng trí óc cô chỉ quẩn quanh hình ảnh của Neo. Cô vô tình làm tổn thương Kang. Cô quá tham lam rồi chăng?

 

 

Một bạn chat có nick là Giotsuongdem hỏi cô. Tại sao cậu lại là một cái cây chẳng thể ra hoa?

 

Giật mình vì dòng chữ hiện lên trong khung chat, cô nhớ lần đầu tiên quen nhau, Neo cũng hỏi cô câu này. Một luồng khí lạnh từ đâu lan ra khiến cả người cô đột nhiên tê buốt. Đã mấy lần cô trộm nghĩ có lẽ nào Neo đổi nick và muốn trêu cô. Vì thế cô run run hỏi. Cậu... cậu là Neo?

 

Là ai cơ? Người yêu của cậu à?

 

Câu trả lời làm cô thất vọng.

 

Ngày cô chào đời, mẹ cô xuất huyết não mà qua đời. Ba cô nghĩ rằng tại cô có mặt trên thế gian này nên vợ ông mới chết. Ông tỏ ra lạnh nhạt với cô, thường xuyên mắng nhiếc cô dù là bất cứ chuyện gì. Cô không hiểu vì sao mình lại bị mắng oan. Cũng vì cô mà anh trai cô suýt ngồi tù. Cô mang đến không ít phiền toái đến cho gia đình mình và cho hàng xóm láng giềng. Mọi người gọi cô là 'sao chổi'. Dù cô đã cố thân thiện, hòa đồng với bạn bè nhưng chỉ nhận về sự xa lánh và xua đuổi. Từ đó cô sống khép kín, không tiếp xúc với ai cũng chẳng có ai tiếp xúc với cô. Dần dần cô hiểu ra nguyên nhân mấu chốt vấn đề, biết được sự thật cô càng lặng im, tự nhận xét mình là một cái cây, vĩnh viễn không thể đơm hoa kết trái. Một cái cây khô cằn, không có sức sống.

 

À, đó là một tuổi thơ không mấy tốt đẹp của mình. Cô trả lời với Giotsuongdem.

 

Người bạn kia hiểu chuyện, không hỏi quá nhiều vào đời tư cá nhân người khác mà chỉ nói. Cây nào mà không ra hoa. Có thể cậu chẳng là gì đối với cả thế giới này nhưng ít nhất cậu là người đặc biệt trong tim ai đó.

 

Cảm ơn. Cô đáp, lời an ủi ấy giúp cô nhoẻn miệng cười. Cô là người đặc biệt trong trái tim Kang? Nghĩ đến đây cô cảm thấy vui thích.

 

Điện thoại có tin nhắn từ Kang. Em sang nhà anh đi, anh giới thiệu em với em trai song sinh của anh. Kang có em trai sinh đôi ư? Cô chưa bao giờ nghe anh kể về chuyện này. Vì tò mò muốn biết người em sinh đôi của Kang là ai, cô nhắn tin nói mình sẽ đến ngay.

 

Không hiểu sao cô lại có cảm giác thân quen với Tuấn, em trai song sinh của Kang. Quả thật hai anh em khá giống nhau chỉ khác một điều Kang cao hơn em trai mình một phân. Đôi mắt Tuấn rất giống mắt của Neo, cả Kang cũng thế. Anh em nhà họ khiến cô bối rối, thật sự không tài nào phân biệt nổi. Cô không rõ cảm xúc của mình lúc này thế nào chỉ biết em trai của Kang gợi lên trong cô quãng thời gian cô cùng chat với Neo. Cô có cảm giác như cậu đang ở quanh đây thôi, rất gần bên cô.

 

Hơn mười giờ, Kang đưa cô về. Họ đi bộ bên nhau, cùng nhau tận hưởng không khí mùa đông đang vây quanh trên từng con phố. Bàn tay họ mấy lần chạm vào nhau nhưng không ai có ý định nắm lấy. Có nhiều lúc cô hoài nghi tình cảm của Kang dành cho mình, nếu anh thật sự yêu cô thì sao không chủ động hôn cô? Đúng thế, họ chưa hôn nhau, ôm nhau lần nào, cầm tay cũng chưa. Cách Kang yêu vừa xa vừa gần ấy làm cô hoang mang quá đỗi.

 

Đến trước cổng nhà cô, Kang đột nhiên nói trong khi suốt đường về anh không hé môi.

 

Có vẻ như Tuấn rất quý em, khi nào rảnh em đến nhà chơi với thằng bé.

 

Cô đón nhận lời đề nghị của Kang bằng ánh mắt tròn xoe. Giọng Kang chùng xuống.

 

Thằng bé không có bạn, nó chỉ lủi thủi một mình. Mà anh thì lại bận quá.

 

Được rồi, đừng quá lo lắng, em sẽ giúp anh.

 

Cô trấn Kang.  Nghe được câu nói này của cô, anh nhẹ cả người như trút đi được tảng đá đè nặng lồng ngực. Vừa mở cổng cô vừa nghĩ mãi, Tuấn có thật sự là em sinh đôi với Kang. Lớn tồng ngồng vậy mà vẫn để anh trai lo lắng thế ư?

 

Còn tiếp...

 

---------

 

Tác giả: Quách Thái Di

 

Thực hiện chương trình: Nhím Xù & nhóm sản xuất RadioMe

 

Hãy cùng chia sẻ những tin bài hay và ý nghĩa với RadioMe qua địa chỉ hòm mail camxuc@i-com.vn các bạn nhé!

Giọng đọc: Chit Xinh,Nhím Xù
Tác giả: Di An

Lời tỏ tình của hoàng hôn - Phần 2

Những hồi ức tươi đẹp bừng lên như nắng mai giữa quãng thời gian u tối ấy, những tia nắng ấy là Quân chứ không phải ai khác, đã sưởi ấm và tỉnh thức những giấc mơ tôi. Tôi hồ hởi vì câu trả lời cho lời tỏ tình của...

Giọng đọc: Chit Xinh,Nhím Xù
Tác giả: Di An

Lời tỏ tình của hoàng hôn - Phần 1

Tôi bên Quân không quá lâu nhưng thứ tình cảm đã có với Quân khó có gì thể thay thế được. Quân là người đã thổi vào trong tôi một nguồn sống khác. Không có cậu ấy, chắc gì tôi qua nổi nỗi tuyệt vọng và nhận ra cuộc đời...

Giọng đọc: Vy Cầm
Tác giả: Thanhnien

Truyện ngắn: Lọ mứt bị bỏ rơi

Hà đảo mắt quanh, tìm người nào có cảm tình để bắt chuyện. Người ngồi sát cô là một bà già chừng bảy mươi, đang đọc say sưa một cuốn tiểu thuyết dày.

Giọng đọc: Vy Cầm
Tác giả: truyenngan.com

Truyện ngắn 5 giây - Phần 1

Một ngày đông gió lạnh rít từng cơn, nơi đường phố đông người qua lại, cậu tiến về phía tôi, bất chợt trong vài giây ngắn ngủi như cánh hoa anh đào lìa khỏi cành, tôi nhận ra chúng ta không là của nhau nữa rồi...

Giọng đọc: Vy Cầm
Tác giả: Phương Anh

Truyện ngắn Dù chỉ là thoáng qua - Phần 1

Nhưng dù chỉ là thoáng qua, tôi vẫn sẽ nhớ về cậu ấy. Đến bao giờ, thế gian ngừng.

Giọng đọc: Vy Cầm
Tác giả: truyenngan.com

Truyện ngắn 5 giây - Phần 2

Cứ như thế, dường như cậu đã quên tôi nhiều hơn một chút. Thật đáng buồn là ngày nào cũng thấy nhau nhưng lại giống như chưa bao giờ gặp, ánh mắt thường đập vào nhau nhưng dường như là vô hình. Tôi tự nhủ rằng cậu đang lo cho...

Giọng đọc: Vy Cầm
Tác giả: Phương Anh

Dù chỉ là thoáng qua - Phần 4

Thời điểm tôi nhận được tin nhắn bất ngờ ấy, thành phố đã bước vào mùa xuân năm sau.

Giọng đọc: Vy Cầm
Tác giả: Phương Anh

Truyện ngắn Dù chỉ là thoáng qua - Phần 3

Tôi vội vàng dừng lại để chạm vào mu bàn tay của Đông Vũ, vẫn lạnh buốt. Nhưng lần này cậu không rụt tay lại mà để mặc tôi nắm chặt lấy nó.

Giọng đọc: Nhím Xù
Tác giả: Phununews

Hạnh phúc vẫn luôn dành cho em, người đàn bà làm mẹ đơn thân!

“Nếu hôn nhân là địa ngục, nếu đàn ông quá bội bạc, hãy mạnh dạn là mẹ đơn thân đi em…”

Youtube

Facebook Fanpage

1