Vì chúng ta đã ước hẹn - Phần 2
...Sa Pa những ngày mờ sương, thời tiết lúc nắng lúc mưa nhẹ, lúc lành lạnh khiến người ta có cảm giác đang trải qua cả bốn mùa trong một ngày. Linh vắt chiếc khăn quàng thêm một vòng nữa lên cổ để xua bớt đi cái giá rét, cái thời tiết mà chỉ cần hít thở người ta cũng có thể toát ra khí lạnh.
- Lạnh thật!
Một người vượt lên đi bên cạnh Linh, miệng không ngừng xuýt xoa, hai tay nhét chặt cứng vào túi áo. Linh không cần quay sang cũng biết được ai đang đi bên cạnh mình. Một mùi hương dễ chịu khó phân biệt rõ là mùi của cây tùng hay là một thứ mùi hương nào khác. Nó thân thuộc và mát lành, vững chãi và mạnh mẽ, khiến người ta cảm thấy an tâm.
Và anh ta đã lại trở về, không báo trước. Rất tùy ý, như thể không có chuyện gì xảy ra. Chỉ có cô quay quắt với mọi nỗi đau khổ và nhớ nhung suốt cả một thời gian dài.
Linh nhắm mắt, hít một hơi đầy khí lạnh hanh hao vào lồng ngực để xua đi những nhịp đập gấp gáp của trái tim.
-Anh đến đây làm gì? Đi theo tôi mãi thế làm gì?
-Tôi đâu có đi theo em? Đường là của chung mà, ở đây đâu có ghi là cấm tôi không được đi vào?
-Thế phiền anh đi xa tôi ra một chút!
-Em không thấy lạnh à? Lạnh mà, đi gần nhau thì sẽ đỡ lạnh hơn chứ!
-Anh dùng tiếng Việt sõi rồi nhỉ? Còn cãi nhau với tôi được nữa đấy!
-Em biết đấy, 2 năm qua anh đã học rất nhiều…
-Nhưng tôi lại không cần, và không quan tâm!
Cảm nhận được bước chân người bên cạnh đang dừng lại, chưa kịp phản ứng thì người đằng sau đã lại lên tiếng.
-Linh, tha thứ cho tôi khó đến vậy sao?
Linh định không trả lời, thế nhưng chẳng hiểu tại sao cô nghe giọng mình nặng nhọc cất lên. Như thể dội lên từ quá khứ, đắng chát và lạnh lẽo, khiến chính cô cũng phải run lên.
-Không phải tôi không tha thứ cho anh, chỉ là tôi cảm thấy quá mệt mỏi rồi. Anh có hiểu không?
Phàm đột nhiên khựng lại, những lời định nói ra bỗng chốc bị nuốt trở vào trong. Thực ra chuyện của hai người anh không nắm chắc, càng không thể tự tin sau hai năm trở lại Linh vẫn sẽ yêu anh. Thế nhưng bởi vì quá khứ không toàn vẹn nên muốn sửa chữa sai lầm, bởi vì không cam tâm, hay bởi vì tình yêu của anh với cô vẫn như thế, thậm chí trải qua xa cách nó còn sâu đậm hơn.
Phàm không phủ nhận mình đã làm tổn thương Linh, nhưng cô không biết rằng, để làm được điều ấy, chính anh đã tự làm tổn thương mình rất nhiều.
Một người giàu tình cảm và sống nội tâm như anh, lần đầu tiên gặp Linh đã có suy nghĩ rằng, cả đời này chỉ yêu một mình cô.
Thế nhưng mọi chuyện chẳng hề như anh mong đợi. Có những thứ đột nhiên ập đến, trong nháy máy hủy hoại tất cả. Phải rời xa Linh, cũng chính là cơn ác mộng của đời anh…
***
Linh trở lại khách sạn. Đã hai năm kể từ khi hai người không một câu tạm biệt, cứ thế rời xa nhau. Cô không phủ nhận mình vẫn chưa thể quên được anh, chỉ là cô cảm thấy sợ hãi cảm giác của chính mình. Mỗi ngày, khi đối diện với cái hố đen quá khứ cứ bày ra trước mắt, cô không ngừng tự vấn bản than, rốt cục cô đã làm gì để anh nhẫn tâm vứt bỏ cô như thế. Khi hai người vẫn đang hạnh phúc, và khi Linh còn chưa thể hiểu nổi điều gì xảy đến với mình.
Thời gian yêu nhau còn không bằng thời gian xa cách, thời gian tự chữa vết thương còn lớn hơn thời gian hạnh phúc bên nhau.
Tất cả vẫn cứ như một giấc mơ, hệt như khi anh đến bên cạnh cô, rồi ra đi chóng vánh. Mọi cảm giác đều trở nên chân thực, chỉ có ký ức là rõ ràng, rành mạch, đến độ cứ mỗi khi nhớ lại là nước mắt rơi…
…
-Này, cẩn thận kẻo ngã, em cứ lắc lư chân như thế anh đi làm sao?
-Nói bằng tiếng Việt câu đó đi!
-Khó lắm!
-Tập thử đi xem nào!
-Ngã đấy, đừng rung người!
-Thế chứ! Mặc dù ngắn gọn nhưng tiến bộ rồi này!
Phàm bật cười vì bị Linh bắt bẻ, cúi người guồng chân đạp nhanh hơn. Cô gái sau lưng anh vẫn lắc lư chân theo nhịp bài hát phát ra từ tai nghe gắn vào mỗi bên tai hai người. Hà Nội chưa bao giờ đẹp đến thế vào mùa giáng sinh. Linh cũng chưa bao giờ đẹp đến thế, long lanh và rực rỡ như những ngọn đèn treo trên các tuyến phố, nụ cười không bao giờ tắt trên môi cô cho đến bây giờ anh vẫn không thể nào quên.
Những tối đạp xe như thế, khắp các ngõ ngách vòng vèo quanh Hà Nội, Phàm vẫn hay được Linh tha đi lê la khắp chốn ăn chốn chơi không biết mỏi mệt. Anh không phải là người hứng thú quá nhiều với khám phá, đi du lịch chỉ để cho khuây khỏa. Thế nhưng sự hào hứng của Linh đã cuốn anh đi.
-Em vừa là hướng dẫn viên, vừa là cô giáo tiếng Việt. Anh xem nên trả thù lao cho em bao nhiêu mới xứng đáng hả?
-Yêu em thật lãi, anh đang sinh lãi mà.
-Êu, dùng từ thật buồn cười!
-Em “êu” như gọi con cún ấy!
…
Nhớ lần Linh phụ trách tour Phố Cổ gặp tai nạn, một chiếc xe máy vì lạng lách qua đường mà đâm vào chiếc xe điện đi khác chiều rồi tông thẳng vào cô. Cũng may lần ấy chỉ xây xước nhẹ, còn anh lo sốt vó cả một tuần trời.
Linh có thói quen huýt sáo mỗi khi có chuyện vui. Phàm vẫn thường phàn nàn rằng điều đó chẳng nữ tính chút nào, tuy nhiên sau này, mỗi khi nghe thấy tiếng huýt sáo tinh nghịch trên đường, anh lại giật mình tìm kiếm bóng hình quen thuộc, phát hiện ra không phải cô ấy lại càng thấy cô đơn hơn.
Càng nhớ những chuyện cũ, Phàm lại càng cảm thấy mình đã trải qua không ít chuyện. Chẳng ai ngờ được chỉ trong một thời gian ngắn mà mọi thứ đều có thể thay đổi, bất hạnh ập đến, anh càng không thể bắt cô chịu đựng cùng mình.
Cứ tưởng rằng qua thời gian có thể quên được cô, cứ tưởng rằng đây chỉ là một mối tình của tuổi trẻ, sẽ chóng vánh quên như thời gian vẫn tàn nhẫn làm thế với ký ức, những kỷ niệm mặc dù đẹp nhưng một lúc nào đó sẽ trở thành hoài niệm xưa cũ mà thôi…
Ấy vậy mà anh vẫn phải quay trở về đây, tìm lại từng thứ một, tìm lại cô.
Và anh biết, mình đã thất bại hoàn toàn, tình cảm không phải là thứ có thể nói lãng quên là sẽ quên được, không chỉ cần có quyết tâm và nỗ lực là sẽ cân bằng trở lại.
Khi anh để mẹ ở Australia và vội vàng về đây, anh đã biết mình thua. Cuộc tìm kiếm lần này có thể sẽ là anh trắng tay, không điều gì có thể đảm bảo Linh vẫn chờ đợi anh, không điều gì có thể đảm bảo cô vẫn còn tình cảm với anh.
Thế nhưng anh vẫn hy vọng, chỉ cần mình đủ chân thành, cô ấy sẽ cho anh một cơ hội, và hai người sẽ lại hạnh phúc với nhau. Bởi vì ít nhất anh cũng đã quyết tâm, sẽ không bao giờ khiến cô ấy tổn thương một lần nữa. Và anh hy vọng sự kiên nhẫn của mình không khiến người con gái ấy cảm thấy nghẹt thở.
Anh đã từng sợ hãi việc cô biết xuất thân của mình, sợ cô biết mọi chuyện sẽ trốn chạy, sẽ sợ hãi.
Nhưng giờ đây anh lại cảm thấy dường như mình đã làm sai, có lẽ Linh đã sớm quên anh, có lẽ cô đã thật sự cảm thấy chán ghét anh rồi. Quá khứ dù đẹp đến mấy cũng vẫn chỉ là quá khứ, tình cảm của con người có thể thay đổi, huống hồ anh cũng đã từng bỏ lại cô. So với anh, có lẽ cô còn tổn thương hơn rất nhiều.
***
Linh cũng không dừng lại, cô vẫn tiếp tục bước đi trên đường. Mặc cho trái tim bỗng dưng hẫng lại một nhịp.
“Hóa ra anh ta cũng chỉ có kiên nhẫn giới hạn đến thế thôi!”. Một người thích xuất hiện là xuất hiện, thích lặn mất thì có tìm khắp nơi cũng chẳng thể thấy. Cô không thể nào tin anh ta sẽ không làm mình tổn thương thêm lần nữa. Càng không dám chắc mình có trở thành trò đùa trong tình yêu này thêm một lần nào không nữa...
…
Đoàn khách trở lại Hà Nội, Linh xin phép anh Tuấn - trưởng đoàn để mình được ở lại đây. Dù sao thì kết thúc tour này cũng là kỳ nghỉ phép đầu tiên mà cô sử dụng cho mình. Không thể nói được sau chuyến đi này cô có trở về hay không, khi trong đầu đang quay mòng mòng giữa việc từ bỏ hay không từ bỏ. Chuyện công việc và cả chuyện tình cảm. Có lẽ Linh sẽ dùng thời gian đi du lịch đây đó rồi sẽ quyết định mọi chuyện.
Phàm không hề biết điều này, anh cũng chuẩn bị đồ đạc cá nhân để lên xe cùng mọi người trở về. Chuyến xe sẽ rời khỏi SaPa, nơi họ lần đầu tiên trò chuyện cùng nhau, nơi điểm chạm nhau giữa mối tình đẹp như cổ tích của hai người. Phàm cứ ngỡ rằng chỉ có nơi đây mới khiến Linh có thể buông bỏ oán hận trong quá khứ và tha thứ cho sai lầm của anh.
Thế nhưng, dường như mọi chuyện đã trở nên vô ích, và anh cũng không biết phải làm thế nào cho đúng. Có lẽ phải trở về Hà Nội, có lẽ anh lại tiếp tục chờ đợi cô.
Chỉ đến khi xe chuyển bánh, vắng Linh trên chuyến hành trình trở về, Phàm mới cuống cuồng khi biết tin cô đã ở lại SaPa, và mọi quyết định không hề nói với anh.
Đương nhiên, cô không có nghĩa vụ phải báo trước cho anh. Hơn nữa trong hoàn cảnh của hai người, với tâm trạng thất thường của cô khi anh trở về, càng không có lý do gì khiến cô nói trước với anh. Tuy nhiên điều này khiến anh vô cùng hoảng sợ.
Anh hoảng sợ việc cô ở lại một nơi xa lạ, tự lang thang một mình với tâm trạng hiện tại. Anh sợ cô sẽ trốn anh. Mà nếu như cô đã trốn, cho dù anh làm cách nào cũng không thể tìm ra.
Mặc kệ sự phản đối của anh trưởng đoàn, Phàm yêu cầu dừng xe rồi chạy ngược trở lại phía khách sạn, chạy nhanh đến nỗi tim muốn rơi ra khỏi lồng ngực, chạy đến khi tai ù đi vì thay đổi độ cao. Mưa bắt đầu lất phất rơi, vương lên những vách núi cheo leo, phủ lên không gian một vẻ xám xịt. Cả con đường ngoằn ngoèo lên thị trấn SaPa dường như bao trùm trong sương mù.
Ngày hôm ấy thời tiết xấu.
Một chiếc xe con quẹo bánh qua đoạn cua mất lái tông vào chiếc xe tải chạy ngược chiều. Phàm chỉ cảm nhận được một cái gì đó lao vào mình, sau đó mọi giác quan đều trở nên tê liệt.
Ngày hôm ấy, người ta đưa tin về một vụ tai nạn nghiêm trọng xảy ra ở cung đường hiểm trở lên SaPa, tai nạn liên hoàn do sương mù dày đặc, khuất tầm nhìn và một chiếc ô tô mất lái. Mặc dù chưa rõ chi tiết thương vong, nhưng đã có tin cho hay, một thanh niên trẻ vì bị thương quá nặng đã tử vong tại chỗ.
Ngày hôm ấy, Linh không ngờ rằng quyết định của mình lại có thể gây ra hậu quả nặng nề đến thế. Đến nỗi cô thà dùng những năm tháng đợi chờ của mình ra để đánh đổi cũng không thể vãn hồi.
Lời tỏ tình của hoàng hôn - Phần 2
Những hồi ức tươi đẹp bừng lên như nắng mai giữa quãng thời gian u tối ấy, những tia nắng ấy là Quân chứ không phải ai khác, đã sưởi ấm và tỉnh thức những giấc mơ tôi. Tôi hồ hởi vì câu trả lời cho lời tỏ tình của...
Lời tỏ tình của hoàng hôn - Phần 1
Tôi bên Quân không quá lâu nhưng thứ tình cảm đã có với Quân khó có gì thể thay thế được. Quân là người đã thổi vào trong tôi một nguồn sống khác. Không có cậu ấy, chắc gì tôi qua nổi nỗi tuyệt vọng và nhận ra cuộc đời...
Truyện ngắn: Lọ mứt bị bỏ rơi
Hà đảo mắt quanh, tìm người nào có cảm tình để bắt chuyện. Người ngồi sát cô là một bà già chừng bảy mươi, đang đọc say sưa một cuốn tiểu thuyết dày.
Truyện ngắn 5 giây - Phần 1
Một ngày đông gió lạnh rít từng cơn, nơi đường phố đông người qua lại, cậu tiến về phía tôi, bất chợt trong vài giây ngắn ngủi như cánh hoa anh đào lìa khỏi cành, tôi nhận ra chúng ta không là của nhau nữa rồi...
Truyện ngắn Dù chỉ là thoáng qua - Phần 1
Nhưng dù chỉ là thoáng qua, tôi vẫn sẽ nhớ về cậu ấy. Đến bao giờ, thế gian ngừng.
Truyện ngắn 5 giây - Phần 2
Cứ như thế, dường như cậu đã quên tôi nhiều hơn một chút. Thật đáng buồn là ngày nào cũng thấy nhau nhưng lại giống như chưa bao giờ gặp, ánh mắt thường đập vào nhau nhưng dường như là vô hình. Tôi tự nhủ rằng cậu đang lo cho...
Dù chỉ là thoáng qua - Phần 4
Thời điểm tôi nhận được tin nhắn bất ngờ ấy, thành phố đã bước vào mùa xuân năm sau.
Truyện ngắn Dù chỉ là thoáng qua - Phần 3
Tôi vội vàng dừng lại để chạm vào mu bàn tay của Đông Vũ, vẫn lạnh buốt. Nhưng lần này cậu không rụt tay lại mà để mặc tôi nắm chặt lấy nó.
Nghe Nhiều Nhất
- Có 1 kiểu phụ nữ khiến đàn ông cả đời...
- Hối tiếc cỡ nào cũng không sửa được quá khứ,...
- Sự may mắn không phải một chiếc bánh từ trên...
- 5 dấu hiệu cho thấy bạn đang ngày càng trở...
- Phúc đức của người phụ nữ vào nửa đời còn...
- Đây là 5 tâm thái thường có của những người...
- 4 kiểu phụ nữ sẵn sàng làm tình nhân cho...
- Cưới sớm hay muộn không quan trọng bằng tìm thấy...
- Phụ nữ muốn đàn ông mê mệt cả đời không...