Family Selfie - Lê Thị Thu Thanh

09-08-2019
  0   1815

Tôi được sinh ra và trưởng thành như ngày hôm nay là nhờ công lao của mẹ, tôi muốn nói với mẹ hàng ngàn lần rằng “Con yêu mẹ” nhưng tình yêu đâu cần phải nói bằng lời phải không mẹ? Nhớ về mẹ tôi nhớ dáng người nhỏ bé, gầy yếu bước liêu xiêu trên con đường làng hay đạp xe giữa trời nóng oi ả những lúc làm về. Đôi mắt mẹ thâm quầng vì thức ngủ bao đêm những lúc con ốm. Nhưng tôi nhớ nhất và quý nhất vẫn là đôi bàn tay mẹ rám nắng, chai sạn đã nuôi nấng dạy dỗ con nên người.

 

Mỗi lúc ngồi bên mẹ tôi hay nhắc đến chuyện xưa và không quên đôi quang gánh của mẹ. Mẹ cười rồi mắng yêu “Cái con bé này, nhớ chi mà nhớ dữ rứa”. Chính đôi quang gánh đó mà chị em tôi trưởng thành như ngày hôm nay. Đôi gánh của mẹ là ngày ngày gánh rau đi bán, lam lũ trên đồng ruộng kiếm từng đồng cho con ăn học. Bất kể ngày mưa hay ngày nắng đôi gánh ấy lại lầm lũi bước đi trong mưa gió. Mẹ kể đôi quang gánh vắt trên vai mẹ từ lúc 15 tuổi. Quãng đường từ nhà tôi đến chợ Quảng Trị 5 km, thế nhưng với mẹ quãng đường ấy chẳng xa lắm so với quãng đường đời mẹ đã gánh mấy chục năm. Nhìn những chai sạn trên đôi vai mẹ tôi đã hiểu mọi gánh nặng cuộc sống như đè nặng lên đôi vai gầy guộc ấy.

 

Nhớ lại thời đó gia đình tôi nghèo lắm, cái thời mà ăn độn cơm với sắn. Mẹ làm việc quần quật suốt cả ngày, mở mắt là đã ra đồng, cặm cụi làm cho đến khi mặt trời lặn, sương đã vương áo mới trở về. Tuổi thơ tôi gắn với đôi quang gánh của mẹ, đó là khi theo mẹ ra đồng gánh lúa. Những ngày hè oi ả, cái nắng và gió Lào ở Quảng Trị rát bỏng cả da mặt, mẹ gánh từng gánh lúa về mồ hôi nhễ nhại, tôi vội bưng bát nước và cái khăn lau mát cho mẹ. Nhìn con mẹ nở nụ cười thật hiền hậu vì mẹ nghĩ mình có vất vả nhưng đem lại cuộc sống ấm no cho chúng con đó là niềm hạnh phúc của mẹ rồi. Nhìn gánh lúa của mẹ nặng trĩu bao nhiêu thì mồ hôi của mẹ đỗ trên cánh đồng bấy nhiêu.

Dáng mẹ trên đồng quê, ảnh minh họa cho bài viết do tác giả chụp

 

Không chỉ có gánh lúa của mẹ nuôi chị em tôi nên người mà gánh rau của mẹ dệt lên màu xanh tương lai cho chúng con. Mỗi luống rau chứa đựng biết bao công lao của mẹ, hết bón phân rồi vun xới, tưới nước, bó từng bó rau xếp ngay ngắn vào đôi quang gánh để mai đi chợ sớm giữa cái lạnh của đất trời. Tôi thương mẹ quá chừng, tôi nói “Để con chở một ít rau bằng xe đạp. “Thôi con ở nhà dọn dẹp nhà cửa đi”, mẹ đáp.  Trưa nào cũng vậy, tôi ra đứng ở bụi tre trước ngõ để ngóng mẹ về. Đã 12 giờ trưa rồi sao mẹ chưa về nhỉ, nhìn ra ngoài đường nắng chói chang lòng tôi lo lắng khôn nguôi. Thấy bóng dáng của mẹ về tôi vui mừng biết bao rồi chạy đến, vòng tay mẹ ôm tôi vào lòng và vuốt tóc tôi. Tôi hỏi: “Sao mẹ về muộn thế?”, “Vì bán cho xong rau con ạ!” mẹ đáp, tiếng mẹ nghe rất mệt mỏi. Lúc đó tôi nhận ra rằng lưng mẹ đã còng đi theo sức nặng của hai đầu gánh. Tôi thương mẹ vô cùng.

Gánh lúa của mẹ, ảnh minh họa cho bài viết do tác giả chụp.

 

Rồi thời gian dần trôi, tôi không còn quấn quýt bên mẹ nữa mà phải tạm xa mẹ để vào học ở trường Đại học Sư phạm Huế. Những ngày đầu tiên vào Huế không có đêm nào tôi ngủ được, tôi nhớ mẹ vô cùng chỉ mong sao thứ 7 mau đến để tôi lên tàu về với mẹ. Bấy giờ mẹ tôi cũng đã ngoài 50, cái tuổi không còn khỏe nữa, da mặt mẹ in dấu chân chim, tóc điểm bạc đáng lẽ mẹ phải nghỉ ngơi nhưng vì nuôi con học đại học mẹ lại tần tảo sớm hôm gánh rau đi bán. Những gánh rau của mẹ cũng dần nặng lên. Những đồng tiền bán rau mẹ lại giành dụm để gửi vào trường cho con. Những chuyến tàu vào Huế sau mỗi lần về thăm mẹ, ngồi trên tàu nghĩ về mẹ nước mắt tôi trào ra khôn xiết.

 

Mẹ có biết con thương mẹ nhiều lắm không? Tôi tự hứa với lòng mình phải học thật giỏi để không phụ lòng mẹ. Và rồi cuối mỗi học kỳ tôi nhận được giấy khen và học bổng của trường như là những món quà tôi giành tặng mẹ. Mẹ vui mừng cùng với niềm hạnh phúc của con. Con biết lúc đó mẹ đặt tất cả hy vọng vào tương lai của con. Tôi trân trọng đôi gánh của mẹ cũng như tình yêu của mẹ dành cho con. Đôi gánh kiên trì, bền bĩ, mạnh mẽ như chính mẹ của con vậy. Với đôi gánh lo cho con đủ đầy, tôi mới thấu hiểu được hết nỗi vất vả của mẹ đã hi sinh vì con.

Dáng mẹ trên đường quê, ảnh minh họa cho bài viết do tác giả chụp

 

Đôi vai mẹ giờ đây không còn vất vả tần tảo như ngày xưa nữa vì các con đã trưởng thành và xây dựng tổ ấm. Không có ngày nào tôi không ghé thăm mẹ, những lúc ngồi với mẹ nhớ lại kỷ niệm xưa, tôi cầm tay mẹ vào lòng, bàn tay chai sạn rám nắng ngày nào đã chắp cánh cho con bay xa, bay cao. Tôi muốn hôn lên trán mẹ và nói với mẹ ngàn lần rằng: “Mẹ ơi! Con yêu mẹ, mãi mãi bên mẹ”. Có giấy bút nào có thể kể hết công lao của mẹ, có giấy mực nào có thể viết được, tả được tình mẹ yêu con. Không gì có thể chứa đựng hết những giọt nước mắt đã rơi trong cuộc đời mẹ. Tình thương của mẹ dành cho con như “nước trong nguồn chảy ra”. Tôi mãi khắc sâu vào trái tim mình những hơi ấm và tình yêu thương của mẹ trọn cả đời này. Nhân dịp mùa vu lan sắp đến tôi muốn gửi những lời yêu thương chân thành nhất đến người mẹ của mình. Cảm ơn mẹ đã cho con cuộc đời này.

 

Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc

Đừng để buồn trên mắt mẹ nghe không”.

 

---------------------------------

♥ Đừng quên tham gia cuộc thi ảnh “Family Selfie” để gửi lời yêu thương tới bố mẹ và giành được những giải thưởng hấp dẫn nhé!


➡️ Thông tin chi tiết về THỂ LỆ CUỘC THI vui lòng truy cập: http://bit.ly/2LXevEp 
➡️ Thời gian tham gia: 16/07/2019 - 30/08/2019

Youtube

Facebook Fanpage

1