Gió đã về bên ô cửa sổ nhà ai [TDCX 17]
******
Tháng 11 đã ghé chân đến đất trời này, một lần nữa trong cuộc đời tôi, và cả bạn. Những ngày cuối thu qua mau, mang theo nỗi buồn bâng khuâng trên chiếc lá héo hon vừa rụng xuống. Mùa đông ngập ngừng trong từng cơn gió se sắt, không đủ buốt giá và run rẩy, nhưng chắc rằng, đông đã bắt đầu hiện hữu ở nơi này, nơi kia. Nó khiến cho ta có cảm giác man mác buồn, một cảm giác gì đó rất hoài niệm, rất xa xăm.
Đi qua những quán cà phê, các bản tình ca xưa cũ được bật lại khiến lòng bồi hồi nhớ lại một thời đầy ắp những kỉ niệm nhẹ nhàng và dịu ngọt, nhưng đâu đó cũng đượm chút buồn.
Ai đó vẫn nói, tháng 11 là tháng của những hoài niệm. Những cơn gió tràn về mang theo nỗi nhớ. Có dáng hình nào trong từng cái lạnh se sắt. Tôi nhớ chút hơi ấm của một ai đó đang từng ngang qua tháng mười một này. Có hay không mỗi chúng ta đều có một người để nhớ thương khi lạnh lòng. Dù người ấy chẳng còn bên cạnh, nhưng người giống như gió mùa, cứ tràn về như đã hẹn khiến lòng ta quay quắt.
Cứ tưởng tượng lúc này, khi tháng 11 đã sang, ngồi bên cạnh một người và uống một tách cà phê nóng. Kể cho người nghe những chuyện buồn vui, hay đơn giản chỉ là lặng yên ngắm cuộc đời. Chúng ta sẽ lưu giữ khoảnh khắc của nhau trong từng nhịp thở ấm nóng. Và tháng 11 này sẽ lưu giữ hộ chúng ta.
Tháng Mười Một gợi nhớ gợi thương nhiều nỗi niềm khôn tả. Khi cõi lòng cứ nửa vời im lặng, nửa vời chênh vênh. Khi trên vai cứ cõng theo hoài những tâm tư nặng trĩu và nhẹ bẫng của đời, của người xen lẫn.
Chạm vào tháng Mười Một, lại nghe trách móc hờn giận, người ta cứ yêu rồi ghét nhau, thế nhưng, không có nhau lại buồn đau đến độ muốn từ giã kiếp người. Đời cứ phải lắm sự nhiễu nhương đầy mâu thuẫn đến thế cho đủ màu đủ vị.
Tháng Mười Một là tháng của tất cả những gì cần lắng đọng. Khi những giọt nước mắt của tháng Mười vẫn chưa khô, mất mát lớn lao để lại nhiều chỗ trống trong hàng triệu con người. Vừa hay, ấy là lúc con người ta học được cách lấp đầy con tim để nhìn lại mình và yêu thương một cách trọn vẹn. Những mất mát kể ra quá nhiều như một dấu chấm lửng bỏ ngỏ buồn bã của tháng ngày sau…
*****
Những sớm trời xám mờ, bình minh chậm rãi ló dạng sau những khung giờ người xe như mắc cửi. Những chiều gió thổi thốc, xác xơ lá đỏ, xác xơ tóc mây, xác xơ lòng. Những chiều hoàng hôn kéo xuống nhanh như cái chớp mắt của người say…
Tháng 11, đủng đỉnh hiền hòa, nhưng đi đến đâu đều dễ dàng nhận ra đến đó!
Cái đặc trưng của Tháng 11 không phải bởi hai chữ số giống hệt nhau được sắp đứng cạnh bên nhau, mà là từ sự chuyển động của không gian, vạn vật, chuyển động cả những tâm tư trong mỗi người.
Tháng gọi Đông về, phủ hanh gầy trên phố, phủ sương đêm lay lắt trên lá cành mỗi sớm tinh mơ, phủ ướt tiếng rao những thức quà buổi sáng. Tháng này cái lạnh như dạn dĩ hơn, len lỏi vào tận ngõ ngách, vào từng ô cửa sổ, chồm mình quấn quýt mỗi khi ai đó tay đan tay trên phố. Chẳng thế mà những ngày Đông lạnh, người ta vẫn cần tìm tay níu tay, cho cái cảm giác ấm ngập trong tim, xua đi cái lạnh giá bên ngoài.
Tháng 11, vẫn âm thầm lặng lẽ, như gợi nhắc công ơn của những người lái đò bên sông tận tụy, hay như người ươm mầm xanh cho cuộc sống. Nhắc nhở em về ngày Hiến chương nhà giáo Việt Nam, cánh hồng em mang với những thành công nho nhỏ, dâng lên Thầy Cô với tất cả lòng thành.
Tháng 11 là tháng chuyển giao trước khi bắt đầu một kết thúc để bắt nhịp vòng quay mới. Vậy nên là một tháng đệm, gieo hy vọng, gặt hái thành công.
Tháng 11 về mang theo hơi lạnh, để người với người sưởi ấm cho nhau. Ta đón đưa nhau, kiếm tìm nhau trong những buổi chiều ngược gió.
Tháng 11 à, chào em, đã sẵn sàng rồi những ngày Đông rất ấm!
*****
Mời bạn ghé qua Trạm dừng cảm xúc, nơi ta ngồi bên nhau, bên ly cafe một chiều mưa. Nhấm nháp vị đắng của cafe, nghe những câu chuyện xen lẫn âm nhạc để thấy lòng mình an yên..
.............
Thực hiện: Mai Hương
[TDCX 01] Hạnh phúc ở ngay trong tim ta!
Bạn thân mến, trên chuyến tàu chuyển động vội vã của cuộc sống, bạn đang cùng Chit Xinh dừng chân và ghé qua Trạm dừng cảm xúc – của RadioMe.VN, nơi bạn có thể tìm thấy những câu chuyện, ký ức, tình cảm thương yêu đã gắn bó rất sâu...
[TDCX 02]: Mùa Vu Lan, mùa của những nhớ thương!
Tôi biết mình tham lam, và có lẽ những ai còn ba mẹ cũng sẽ tham lam như tôi. Tham lam giữ lấy và ôm hết tình yêu thương trời biển ấy. Tham lam ngay cả khi luật đời không cho phép làm như vậy.
[TDCX 06]: Hôm nay tôi cô đơn...
Đừng ngại nói: ”Tôi đang buồn. Tôi cảm thấy cô độc”, nếu bạn muốn được chia sẻ. Nhưng cũng đừng ngại nói: "Hãy để tôi một mình lúc này” nếu bạn thực sự muốn như vậy. Đừng ngại vì đó là điều bình thường. Điều chúng ta nên làm là...
[TDCX 07] Hãy yêu nhau đi
Hãy yêu như đang sống và hãy sống như đang yêu. Yêu để sự sống tồn tại và sống cho tình yêu có mặt.
[TDCX 08] Nếu chỉ còn một ngày để sống…
Hãy sống như thể ngày mai sẽ chết. Và hãy yêu như thể - ngày mai sẽ cách xa.
[TDCX 09] Những mùa đông yêu dấu...
Hà Nội là “Hà Nội nhất” mỗi độ đông về, và “Hà Nội mùa đông nhất” là khi Hà Nội giờ khuya, Hà Nội mưa phùn rơi, Hà Nội khi các đường phố trở nên gần như hoang vu và cô quạnh, lạnh lẽo, da diết buồn.
[TDCX 10] Đã đến lúc nói lời tạm biệt...
Có người bỏ cuộc đời mà đi như một giấc ngủ quên. Có người bỏ cuộc tình mà đi như người đãng trí. Cuối cùng thì lòng yêu thương cuộc sống cũng không giữ lại đời người. Cuối cùng thì tình yêu không giữ được người mình yêu...
[TDCX 11]: Tết rồi, về nhà thôi!
Tết. Là khi những hoa mai, hoa đào khoe sắc mỗi miền quê. Là khi truyền hình, mạng xã hội bắt đầu đếm ngày cận Tết. Là khi lượng người đi lại trên phố vẫn như bình thường mà ai cũng vội vã. Chỉ cần vậy thôi là đủ để...
Nghe Nhiều Nhất
- Có 1 kiểu phụ nữ khiến đàn ông cả đời...
- Hối tiếc cỡ nào cũng không sửa được quá khứ,...
- Sự may mắn không phải một chiếc bánh từ trên...
- 5 dấu hiệu cho thấy bạn đang ngày càng trở...
- Phúc đức của người phụ nữ vào nửa đời còn...
- Đây là 5 tâm thái thường có của những người...
- 4 kiểu phụ nữ sẵn sàng làm tình nhân cho...
- Cưới sớm hay muộn không quan trọng bằng tìm thấy...
- Phụ nữ thông minh không chinh phục đàn ông bằng...
- Phụ nữ muốn đàn ông mê mệt cả đời không...