Nghe nói mình chia tay - Phần 2
Anh nghe nói… chúng mình chia tay…Nhưng em không cho là thật, đúng không? Anh cũng nghĩ rằng đó không phải là thật…
Tôi không còn tình cờ gặp lại cô ấy nữa, mà là cố tình để được nhìn thấy cô ấy. Như một thói quen, tôi đến quán đúng ngày, đúng giờ, đúng một góc để có thể lặng lẽ dõi theo cô ấy từ xa. Việc dõi theo cô ấy hầu như tôi đã lãng quên từ rất lâu rồi. Kể từ sau khi theo đuổi cô ấy thành công, cô ấy mới là người luôn dõi theo tôi, còn tôi thì giống một kẻ đắc thắng đi sai đường. Có lẽ vì vậy mà tôi đánh mất cô ấy.
Khi cùng trò chuyện với một cô bạn, cũng là bạn thân của cô ấy, tôi biết rằng cô ấy chưa đủ tự tin để bắt đầu một mối quan hệ mới, sống chủ yếu dựa vào gia đình và bạn bè, thời gian rảnh thì dành cho công việc cá nhân yêu thích, trong đó có việc chụp ảnh.
– Nó vẫn thích chụp máy phim, thói quen vẫn chưa bỏ, giống như hồi còn yêu cậu.
– Thế còn… chuyện người yêu?
– Chắc là còn e ngại gì đó, nó không yêu ai cả, kể từ sau khi chia tay với cậu.
Tôi không biết nên buồn hay nên vui, cảm xúc lẫn lộn, dõi mắt theo nụ cười của cô ấy. Rõ ràng là một nụ cười tươi, rất tươi, xinh xắn và cuốn hút, nhưng phảng phất nỗi buồn của sợ cô độc. Cô ấy vốn là người sợ bóng tối, vốn sợ phải sống một mình, lại càng sợ bị bỏ rơi. Cô ấy luôn tỏ ra mình là một cô gái mạnh mẽ, năng động, luôn cố gắng làm chỗ dựa cho người khác nhưng lại yếu đuối đến mức không đủ tự tin làm chỗ dựa cho chính mình. Thế mà cô ấy lại đương đầu với ngần ấy nỗi sợ hãi chỉ vì chưa muốn yêu thêm một ai đó khác. Còn tôi, biết tường tận ngần ấy thứ, cũng lại là kẻ vô tình bỏ rơi cô ấy mà đi, dù không cố ý nhưng cũng đã vuột ra khỏi bàn tay của cô ấy.
– Cậu… còn yêu nó chứ?
– Sao tự nhiên cậu hỏi thế?
– Tớ đoán thôi. Thật ra, cậu vẫn luôn quan tâm đến nó mà, đúng không?
– …
– Có vẻ như nó cũng nhận ra, nên nó mới chờ cậu. Con bé ngốc đó…
Cô bạn đưa tay lắc cốc nâu đá, uống một ngụm nhỏ rồi mỉm cười, thoáng chốc lại lắc đầu.
– Các cậu cũng có phải là trẻ con đâu?
Tôi ngẩn người. Lần đầu tiên cũng có cảm giác mình là trẻ nhỏ. Kiểu vừa muốn với lấy chiếc kẹo mình rất thích, song lại có cảm giác rất sợ. Điều tôi sợ hãi chính là một lần nữa khiến cô ấy bị tổn thương.
– Đúng là sau khi chia tay, tớ nhận ra mình yêu cô ấy, nhưng lại quá ích kỷ, quá độc đoán. Tớ cũng làm cô ấy tổn thương nhiều rồi. Tớ… không xứng đáng.
Cô bạn trầm ngâm, lại dõi mắt nhìn theo cô ấy. Chúng tôi im lặng. Tôi cảm giác sự im lặng trôi qua như hàng thế kỷ, nặng nề đè lên lồng ngực, thấy tưng tức.
– Thật sự thì… khi cậu yêu thương một ai đó, cậu sẽ trở nên ích kỷ lúc nào không biết. Sẽ có cảm giác muốn chiếm hữu, không muốn chia sẻ với bất cứ ai. Còn việc cậu có xứng đáng hay không không phải do cậu và mọi người xung quanh phán quyết, mà là do con bé ngốc ấy phán quyết. Hiểu không?
Cô ấy ở phía bàn đối diện đã ra về, cô bạn cũng xin phép về trước, tôi lưỡng lự ngồi lại, lặng thinh với lối thoát duy nhất mà cô bạn vừa nói. Có thể không? Tôi có thể bắt đầu lại mọi thứ không?
5. Sau nhiều ngày suy nghĩ, tôi quyết định đi theo lối thoát hiểm mà cô bạn đã ngầm mách bảo. Dù sao thì cũng phải cố gắng hết sức trước khi cánh cửa đó khép lại, đơn giản vì tôi biết mình thật sự yêu và cần cô ấy.
Tất nhiên, tôi không tình cờ xuất hiện, cũng không ngồi ở một góc để dõi theo cô ấy. Tôi đi cùng cô bạn thân của cô ấy đến quán, cùng ngồi lại bàn mà cô ấy ngồi, khi cô ấy kịp nhận ra tôi, đôi mắt có phần ngạc nhiên, song môi vẫn nhoẻn cười, vẻ thản nhiên một cách miễn cưỡng.
– Gặp người quen nên tớ rủ đi cùng luôn. Cậu có thấy phiền không?
Cô bạn mở lời, sau đó tìm một cớ để thoái lui. Chúng tôi nhìn vào mắt nhau trực diện sau rất nhiều ngày lãng quên nhau. Cô ấy cũng muốn thoái lui, muốn đi ra khỏi quán, ngay lúc ấy tôi cố sức dịu dàng, lại cố sức nén sự thất vọng, nắm lấy tay cô ấy, níu kéo một cách vụng về.
– Em đừng đi!
Quả thật, việc phải bộc bạch hết tất thảy những cảm xúc và suy nghĩ của mình với người con gái mình yêu là một việc vô cùng khó khăn. Tôi hầu như không biết nên diễn tả thế nào cho phải, chỉ cảm nhận thấy mình như một đứa ngớ ngẩn.
– Anh nghe nói… chúng mình chia tay…
– …
– Nhưng em không cho là thật, đúng không? Anh cũng nghĩ rằng đó không phải là thật…
Cô ấy vẫn im lặng, nhìn tôi có đôi phần lạ lẫm, nhưng trên mặt không lộ ra bất cứ một biểu cảm nào. Tôi cố gắng, cố gắng từng chút một, cảm giác níu giữ hạnh phúc khó hơn gấp ngàn vạn lần đạp đổ nó đi.
– Hai năm qua, anh ở đâu trong cuộc sống của em?
Cô ấy nhìn tôi, dịu dàng hỏi, ánh mắt có một thoáng buồn, một thoáng bất an, loang loáng nước.
– Bên cạnh em.
– Hai năm qua, rốt cuộc anh đi qua bao nhiêu mối tình? Với bao nhiêu cô gái?
– Quá khứ, hiện tại, tương lai, mỗi thời kỳ đều có một mối tình: là em!
– …
– Chưa hết. Mỗi sáng khi bắt đầu một ngày, có một cô gái mà anh luôn luôn phải nhìn vào để gợi nhớ, để yêu thương và mỉm cười: là ảnh của em trong lần đầu tiên anh dạy em cách bấm máy, được đặt trên tủ đầu giường, em nhớ không?
– …
– Còn nữa. Mỗi tối trước khi đi ngủ, đều nhắn một tin nhắn đến số máy của một cô gái mà anh thuộc đến mức không cần phải lưu số, nhắm mắt cũng đọc được, chúc cô ấy ngủ ngon, chỉ tiếc là cô ấy không bao giờ hồi âm. Số điện thoại của cô gái đó, em cũng biết mà, đúng không?
Cô ấy khóc bình lặng, khóc một cách trật tự và ngoan ngoãn, những giọt tròn nóng hổi lăn trên gò má. Cô ấy cố sức để tiếng nấc không bật ra, tôi đưa tay lau đi những vệt dài trên má.
(...)
---------
Tác giả: Sưu tầm
Thực hiện chương trình: Nhím Xù, Mặt Nạ & nhóm sản xuất RadioMe
Hãy cùng chia sẻ những tin bài hay và ý nghĩa với RadioMe qua địa chỉ hòm mail camxuc@i-com.vn các bạn nhé!
Lời tỏ tình của hoàng hôn - Phần 2
Những hồi ức tươi đẹp bừng lên như nắng mai giữa quãng thời gian u tối ấy, những tia nắng ấy là Quân chứ không phải ai khác, đã sưởi ấm và tỉnh thức những giấc mơ tôi. Tôi hồ hởi vì câu trả lời cho lời tỏ tình của...
Lời tỏ tình của hoàng hôn - Phần 1
Tôi bên Quân không quá lâu nhưng thứ tình cảm đã có với Quân khó có gì thể thay thế được. Quân là người đã thổi vào trong tôi một nguồn sống khác. Không có cậu ấy, chắc gì tôi qua nổi nỗi tuyệt vọng và nhận ra cuộc đời...
Truyện ngắn: Lọ mứt bị bỏ rơi
Hà đảo mắt quanh, tìm người nào có cảm tình để bắt chuyện. Người ngồi sát cô là một bà già chừng bảy mươi, đang đọc say sưa một cuốn tiểu thuyết dày.
Truyện ngắn 5 giây - Phần 1
Một ngày đông gió lạnh rít từng cơn, nơi đường phố đông người qua lại, cậu tiến về phía tôi, bất chợt trong vài giây ngắn ngủi như cánh hoa anh đào lìa khỏi cành, tôi nhận ra chúng ta không là của nhau nữa rồi...
Truyện ngắn Dù chỉ là thoáng qua - Phần 1
Nhưng dù chỉ là thoáng qua, tôi vẫn sẽ nhớ về cậu ấy. Đến bao giờ, thế gian ngừng.
Truyện ngắn 5 giây - Phần 2
Cứ như thế, dường như cậu đã quên tôi nhiều hơn một chút. Thật đáng buồn là ngày nào cũng thấy nhau nhưng lại giống như chưa bao giờ gặp, ánh mắt thường đập vào nhau nhưng dường như là vô hình. Tôi tự nhủ rằng cậu đang lo cho...
Dù chỉ là thoáng qua - Phần 4
Thời điểm tôi nhận được tin nhắn bất ngờ ấy, thành phố đã bước vào mùa xuân năm sau.
Truyện ngắn Dù chỉ là thoáng qua - Phần 3
Tôi vội vàng dừng lại để chạm vào mu bàn tay của Đông Vũ, vẫn lạnh buốt. Nhưng lần này cậu không rụt tay lại mà để mặc tôi nắm chặt lấy nó.
Nghe Nhiều Nhất
- Có 1 kiểu phụ nữ khiến đàn ông cả đời...
- Hối tiếc cỡ nào cũng không sửa được quá khứ,...
- Sự may mắn không phải một chiếc bánh từ trên...
- 5 dấu hiệu cho thấy bạn đang ngày càng trở...
- Phúc đức của người phụ nữ vào nửa đời còn...
- 4 kiểu phụ nữ sẵn sàng làm tình nhân cho...
- Cưới sớm hay muộn không quan trọng bằng tìm thấy...
- Phụ nữ muốn đàn ông mê mệt cả đời không...